TRƯƠNG VĂN DÂN
Một ngày của Chuá
Chiếc Lexus màu đen bóng lộn dừng lại trước
cổng một biệt thự sang trọng. Một người đàn ông bệ
vệ bước xuống. Trong khi gã tài xế loay hoay đi tìm chỗ đậu, người đàn ông bước
lên những bậc tam cấp, đẩy cửa, bước vào nhà.
Bỗng,
từ bên trong, có tiếng khóc ấm ức, phá tan khoảng không gian yên tĩnh.
Trong phòng khách, cô giúp việc đang cố dỗ một
cậu bé ăn cơm, nhưng cậu bé quá ngán ngẩm những sơn hào hải vị! Câu
ham chơi nên nhất định không ăn. “ Nè, bây giờ em thích chơi với cái này này”. Cậu
chỉ tay vào chiếc thiết giáp chạy bằng
pile, có hai nòng súng giương cao đặt trong tủ kính. Cô gái dịu dàng bảo : “
Chị không có chìa khoá. Lát ông về rồi sẽ lấy xe để em chạy và nã súng sau nhé!”
“ Nhưng em thích chơi bây giờ cơ!” Cô
gái vẫn kiên nhẫn : “ Em đang có rất nhiều đồ chơi đây này. Chơi tạm đi, lát
ông về sẽ đổi sau. Em cố gắng ăn thêm một ít nữa nhé!” Vừa nói cô gái vừa bám theo năn nỉ, “giỏi”, cố đút thêm một muổng thức ăn vào miệng nó.
Ngay
lập tức, cu cậu giậm chân, phun thức ăn phì phì xuống chiếc thảm Ba Tư trải
trên sàn nhà. Rồi cậu trợn mắt, hét toáng lên, ngã lăn đùng ra đất.
Lưng
cậu chạm vào một vật gì. Cộm. Cậu cầm lên, ngắm nghía, rồi không hiểu vì lý do
gì, tiện tay hay điên tiết, cậu ném thẳng vào mặt cô gái. Sau tiếng “bịch” khô
khốc, chiếc xe lửa tí hon bằng kim loại mỏng rơi xuống đất.
Máu từ
mũi cô gái chảy xuống thành hàng.
Cô gái đứng trân, nhưng dường như cô chưa thể quan
tâm đến mình. Mắt lấm lét cô nhìn ra phía cửa rồi sau đó mới đưa hai tay che
mặt chặm lấy vết thương. Đầu gối run run, cô cúi xuống, một tay áp lên mặt, tay
kia quờ quạng tìm nhặt những toa xe đã
tách thành nhiều khúc, rời rạc văng tung toé.
Đã
nhiều tháng giúp việc trong nhà, cô thừa biết tính ông mãnh: Mỗi lần trái ý là ông
khóc, ông dẫm chân và đấm ngực. Trường hợp nặng, mặt ông nhăn nhó, không nói,
không ăn... Sau đó nếu thấy nỗi sợ của mọi người vẫn còn chưa đủ, ông liền tăng
đô, ôm bụng quằn quại lăn trên sàn nhà. Cả lớn lẫn bé, trong nhà ai cũng sợ
ông, bởi ông là con trai một. Ông chính là kẻ quyền lực nhất nhà.
Cô gái biết phận, khép mình trong thái độ
nhẫn nhục và cam chịu. Không dám một lời trách móc.
Chính
lúc đó, người đàn ông vừa bước qua ngạch cửa, đưa đôi mắt nhìn vào bên trong. Dò xét.
- Ba, ba …con
mẹ này làm gãy xe lửa của con.
Xương sống cô
gái lạnh buốt. Cô biết chiếc xe lửa đó là thứ đồ chơi cao cấp mà mẹ ông mãnh đã
nhờ người mua tận bên Mỹ để làm quà sinh
nhật cho con.
-“Cô đã làm cái gì vậy, hả ? ”
Cô
gái hoảng hốt, ngẩng đầu, khẽ đưa mắt nhìn thằng bé rồi sợ sệt quay sang ông
chủ :
-“Dạ thưa ông…con lỡ
tay làm rớt ”… . Vừa nói cô vừa cúi xuống, tiếp tục nhặt những toa tàu vương
vãi trên tấm thảm len. Bàn tay trái buông ra nên máu từ vết thương trên mũi
tiếp tục rịn ra.
- “Giờ cô tính sao,
hả, hả?”
- “Dạ để con gắn
lại.”
Cô
nói chưa hết câu, ông mãnh đã hùng hổ đứng dậy. Ông co giò dẫm bẹp toa xe dưới
chân rồi đá một toa khác ra xa…
Cô
gái kinh hồn, lùi lại : “ Ô hay! em làm gì vậy?”
Giọng
cô thất thanh. Mặt cô lem luốt.
Giữa
lúc căng thẳng đó, bà chủ cũng vừa bước vào nhà.
- “Má! Má! Má ơi ! Nó
làm hư … Con mẹ này nó làm gãy đồ chơi của con rồi !!! Huu huu…”
-“ Đồ khốn, tay mầy
bắt đom đóm hả? Rờ đâu là bể đó…”
Cô gái chết lặng. Cô chưa kịp
thanh minh thì thằng bé đã hét lớn :
-“ Đuổi cổ nó đi!”. Tiếng rống của thằng bé như mèo tru, nước mắt nước mũi
chảy thành dòng.
Nghe
con khóc, bà chủ tức khắc ra lệnh đuổi cô gái.
Thằng bé ngừng hét, đưa mắt thoả mãn nhìn những khuôn mặt đầy ưu tư đang
đứng xung quanh.
Khi
nhìn thấy cô gái đi sửa soạn hành lý, nụ
cười tươi tỉnh chợt xuất hiện trên môi nó.
&
Mười phút sau, cô gái bước ra khỏi ngôi biệt thự. Cô thất thểu ôm gói đồ đi
trên đường phố.
Lúc này là mùa Giáng Sinh. Những ánh đèn màu rực rỡ giăng khắp nẻo đường,
nhưng chúng không làm cô gái vui như mọi lần. Cô chỉ thấy buồn. Và cô độc.
Khi đi gần đến bến xe để mua vé về
quê, cô gặp một bé trai chừng mười tuổi đang lượm khúc bánh mì của ai bỏ dở
trên lề đường, ăn ngấu nghiến. Cô đứng lặng nhìn em ăn hết. Nuốt xong mẩu bánh
cuối cùng, cô còn thấy thằng bé mút mút mấy ngón tay còn dính mỡ, rồi liếm mép:
“ Chị ơi em đói quá!”
Cô gái bỗng
quỵ xuống, ôm chầm lấy em bé .
Trời không gió, nhưng cô gái
bỗng thấy lạnh.
Nhưng có lẽ không phải vì giá buốt mà cô bật
khóc. Tiếng nấc không biết có bay được lên cao, vút đến ánh sao, trong ngày
Chúa ra đời ?