NGUYỄN VY KHANH
Tính tự truyện ở Phùng Nguyễn
Tưởng nhớ Phùng Nguyễn
vừa ra đi, ghi lại đây nhận định văn-học gần 15 năm trước.
vừa ra đi, ghi lại đây nhận định văn-học gần 15 năm trước.
Có
những nhà văn mở đầu sự nghiệp với những tác phẩm mang tính tự thuật, lấy đời sống
và kinh nghiệm bản thân làm chất liệu, rồi với thời gian tính chất này sẽ loãng
dần, như Nguyên Hồng, Thái Can, Tô Hoài, Duyên Anh, Thanh Tâm Tuyền,... Phùng
Nguyễn khởi nghiệp văn chương khi tuổi đã trung niên và theo thiển ý, tự truyện
đã và vẫn là cái nền chính của những gì ông viết. Từ Tháp Ký-Ức đến Đêm Oakland
Và Những Truyện Khác (1), tính tự sự ở Phùng Nguyễn có lúc công khai, lộ liễu,
có lúc tiềm ẩn - ít ra ông cho người đọc cảm tưởng đó! Ông đưa người đọc hành
hương với ông trở lại nơi đất cũ, nhà cũ, thời niên thiếu của ông, một tháp ký-ức
giữa những tàn tích của quá khứ, ngay trên bãi đất hiện tại! Những bước chân
hoài niệm và chiêm nghiệm qua văn chương! Riêng tập sau, tính tự sự không còn
cao như tháp nhưng vẫn dày dặc ở bề sâu, ở tính cách.
Với Phùng Nguyễn, quá khứ như đối tượng của một đặt lại vấn đề cho hôm nay và
ngày mai. Tự truyện là văn bản bám vào hiện thực; người viết truyện kể lại như
sống lại quá khứ qua tâm tưởng và ký ức, cảm tính hay ý thức. Tự truyện tức kể
lể chuyện cũ, chuyện đã xảy ra hay từng mơ mộng mong xảy ra, "đợi khuya
tàn bắt sống một chiêm bao" - như với cô gái tóc thắt bím trong Phía Bên
Kia Đường. Dù gì thì đó là của một con người có hữu thể, thực tính, đã sống thật,
có khi trọng tâm chỉ ở cuộc sống cá nhân người đó, cuộc đời hoặc nhân cách con
người đó.
Trong Đêm Oakland Và Những Truyện Khác, người đọc thường gặp những "tro
tàn", " tro than của quá khứ", "quá khứ buồn tủi",... Ở
truyện ‘Đêm Oakland. Câu Hỏi’, những thằng Kình, thím Tám, chị Sáu, chị Hạnh,...
đi vào thế-giới Phùng Nguyễn như những ám ảnh, và vì là ám ảnh nên họ ở lại nơi
chữ nghĩa của Phùng Nguyễn. Dù nhân vật "tôi" đã qua đêm và con đường
bỏ lại phía sau nhưng câu hỏi hãy còn đó! Những người bạn trẻ vẫn bị ám ảnh đã
không thể quay lưng lại với "cái quá khứ buồn thảm mà bọn người lớn chúng
tôi cứ giữ rịt lấy như một bộ phận bất khả phân của phần đời còn lại" (tr.
27). Quá khứ với những cuộc sống thôn dã không trầm lặng vì lòng người bạo động.
Hạnh trở nên trò chơi định mệnh của hai phe đối đầu qua Hồ Luyện phe quốc gia
và qua Kình của phe "giải phóng".
Phùng Nguyễn thích kể chuyện tình và những tái ngộ với những khuôn mặt của thời
trước. Cháy Lên Những Ngọn Đồi Cỏ Khô kể chuyện một thương binh thời chinh chiến,
nay ở một cuộc đời mới nơi xứ người, nhận chân ra tình yêu là cái đã mất và
không ai trách nhiệm gì về tình cảm của người khác. Qua Thái, một nhân vật phụ,
"tác giả" đã có cái nhìn xuyên qua không gian hiện tại để trở về một
nơi chốn quá khứ, khiến nhân vật xưng "tôi" hiểu được thế nào là tình
yêu và thế nào là hạnh phúc!
Tình yêu qua ngã "chatroom đìu hiu" (tr. 74) là dịp để tự sự lên
ngôi. Những đối phó, mưu chước và những lời lẽ, cung cách chiều chuộng lấy lòng
và cả phân tích tâm lý. Ngay đến khi chạm mặt, vẫn là những đắn đo tính toán
hơn thiệt về tình cảm. Tương quan qua lời hơn là hành cử đối xử (Quan Hệ)!
Cũng vì chiến-tranh mà những người thân thiết có lúc phải chiến tuyến đối nghịch,
như Tấn và Thuận trong Chim Gáy Sau Vườn. Nơi chim gáy cũng là chốn chớm nở của
tình yêu trái ngang của Xuyến, cũng là nơi bạn thành thù phải giết nhau, và oan
trái thay người chết lại là người con gái - dấu nối của hai chiến tuyến. Cũng
nơi đó, Thuận, người sống sót cuối cùng trong ba nhân vật, "nhận ra"
khung cảnh hạnh phúc dù trong thực tế chỉ là một giấc mơ, và cuối cùng ông chết
khi đất nước thống nhất đang hồ hỡi "đổi mới"!
Tự truyện cả khi đứng ở vị trí của nhân vật khác, như cô chủ quán cà phê trong
Khách Quen. Hay nói chuyện về một nhân vật thứ ba, người khác (không phải người
khác đối diện), như trong Chuyện Thằng Bạn, nói chuyện Long nhưng vẫn tham chiếu
so sánh với cái Tôi, một bên gái theo bất cứ ở đâu, một bên chấp nhận thua thiệt
thất bại, chỉ mong luôn được uống cà phê với bạn để dễ dõi theo những "hạnh
phúc" của bạn. Cái Tôi ở đây định hình trong tương quan với tha nhân và thế-giới
ở ngoài, thế-giới trở thành nơi phản chiếu cái Tôi!
Phùng Nguyễn hay dùng thể độc thoại, kể lể như tự kể. Ở nhiều truyện chen lẫn
những độc thoại nội tâm - một diễn văn không người nghe hay không cần, không phải
có, cho người đọc cảm tưởng tâm tình tư duy đến lộn xộn. Ngay khi đối thoại với
người đọc, đưa người đọc vào trong truyện, khi kể một chuyện tình của những con
người viết văn vốn "cô đơn" (Tỏ Tình Với Bình Minh).
Tập truyện là sản phẩm về một cái Tôi khác cái Tôi vẫn phơi bày theo thói quen
trong xã hội, cả trong những thói hư hay khuyết tật. Cái Tôi khác này là cái
Tôi văn chương, cái còn lại sau khi đã được văn chương gạt bỏ những bình thường
của thường ngày. Mỗi truyện là một bản, một mảnh của tác phẩm, của người viết.
Thế-giới trội bật của Phùng Nguyễn qua tập truyện là thế-giới nhà văn, rõ trong
Văn Sĩ Ngại Ngần, Tỏ Tình Với Bình Minh, Dựng Truyện, Chuyện Thằng Bạn,...
Phùng Nguyễn - qua nhân vật, có lúc hoài nghi hoài niệm và tính tự sự, khi dùng
quá khứ làm chất liệu viết thành truyện đăng báo và được người đọc ưa thích
(tr. 161). Vai trò của người viết ở thể loại tự sự quan trọng vì vừa là nhân vật,
nội dung, vừa là người sáng tạo. Và người viết sẽ dễ chứng tỏ thành thật khi kể
chuyện thời đã qua như những tiếp nối của hiện tại, như cộng những hiện tại đó
lại! Bài toán có khi kết quả ngược lại!
Là mảng, con người phân thân, liên hệ với bốn người phụ nữ tên Châu, hay bốn
người mà như một mờ ảo thực hư (Chuyện Tình Kể Lại). Ở đây, con người sống
trong ảo vọng quá khứ, sống tâm bệnh hay thân xác trật nhịp khi kỷ niệm không đủ
làm "chạy máy" cái Tôi! Sống trong thế-giới của tưởng tượng, cứ tưởng
thật là thật. Ảo tưởng cô gái Phía Bên Kia Đường với hai đuôi tóc vung vẫy, tưởng
có đó nhưng chưa có đó, chưa mà Tôi đã cất giấu trong "một ngăn kéo trân
trọng nào đó của ký ức" nhưng hóa ra không dễ vì "nàng cứ chồm ra vào
những lúc bất ngờ nhất", vì lẽ "Cô chưa hề biến mất bởi vì cô chưa từng
hiện hữu. Cô chỉ nằm trong óc tưởng tượng của tôi khi tôi đi dọc theo quãng đường
đã định sẵn cho chuyến đi bộ mỗi buổi sáng" (tr. 132). Nhìn thấy chuyện sắp
xảy ra bằng ảo tưởng và hoài niệm quá khứ, mơ có thành như thực cũng là nỗi hy
vọng đừng trở lại thành ảo tưởng! Rõ Phùng Nguyễn rất giàu lan man, dự phóng,
nhất là khi lùi lại thời gian. Và đầy nhịp điệu của tình cảm và cả lý luận!
Người đọc Phùng Nguyễn ngay từ những hàng đầu dễ có cảm giác đã như ở trong tâm
tư suy nghĩ hoặc ý thức sâu thẳm của ông, và chính những diễn tiến tâm tư này
qua hình thức truyện, tiểu thuyết, cho người đọc biết hành động của nhân vật và
những gì xảy ra. Về một phần của tôi mà tôi không thể chối bỏ. Độc giả đọc tiểu
thuyết về một người lại như khám phá ra những ảo tưởng từ một người - ở đây là
Phùng Nguyễn!
Chủ đề của Đêm Oakland Và Những Truyện Khác chính là cái Tôi của Phùng Nguyễn,
và nhân vật truyện cũng thường là Tôi. Người đọc truyện ông làm công việc phân
tích tác giả như là tác phẩm, mới là tác phẩm. Có thể nói tất cả chi tiết, hình
ảnh,... của truyện vốn là tự truyện nhưng đã được kỹ thuật văn chương dựng lại
như "tiểu thuyết", và vì là tiểu thuyết nên cần đến những yếu tố bên
ngoài nhân vật đã được tác giả xào nấu theo ‘gia chánh’ và ý của mình.
Trong Bóng Phượng, Tôi đắm mình trong quá khứ của một thời quá vãng, một thời
chiến-tranh. "Có lắm khi tro tàn sẽ bị gió cuốn đi. Và cùng với chúng là
cánh phượng hoàng sẽ ngàn năm bằn bặt. Còn lại là mảng hồi ức không trọn vẹn,
những hình tượng sứt mẻ, cùng với những điều bất toàn khác đã làm nên một di sản
kỳ dị mà đứa bé được thừa hưởng. Và sẽ không quên" (tr. 142). Ở những hình
ảnh phượng tím, "những cánh hoa tím trên cây phượng Mỹ" (tr. 133), hoặc
thiên nhiên hoa lá, "tàng lá xanh của cây gạo đầu làng nơi anh đã ngã xuống
trong màu hoa đỏ vào một ngày chói chang nắng Hạ" (tr. 138). Nhắc đến hoa
tím phượng Mỹ tức có ý tham chiếu hoa phượng đỏ xa xôi của một chân trời khác!
Cái Tôi chậm rãi sống, chậm rãi nên dễ sống lại dĩ vãng và sống lâu hơn, với
nhiều chi tiết, như một Tôi chạy bộ qua những nẻo đường quen mỗi ngày trong
chương trình phục hồi sức khỏe (Phía Bên Kia Đường).
Ở Cựu Chiến Binh, Nhà Thơ, cái Tôi nhập vào vai người lính Mỹ, với những tâm
tình và vấn đề Mỹ, "Tôi" tự truyện và người kia. Ở đây Tôi trở nên
hình thức triệt để của "vô danh", nói triệt để nhưng không hẳn vì lý
lẽ vẫn là của một con người Việt Nam vùng tác giả sinh trưởng! Không hiểu lối
khai thác văn chương này có thành công không, chỉ sợ đưa đến bế tắc khi phải ẩn
trốn không chỉ dưới hành vi của nhân vật mà cả đổi biệt hiệu như Roman Gary phải
bí mật ký Emile Ajar để viết La vie devant soi, núp sau nhân vật Momo trong một
xã hội đa văn hóa tràn ngập bởi dân Bắc Phi.
Truyện cuối Dựng Truyện là một thích thú bất ngờ, hai thế-giới "thực"
và "tiểu thuyết" trộn lẫn, trộn lẫn ở cả thể loại vừa tự sự vừa kịch
bản. "Tôi" và "người đàn bà " tình cờ (mà đã được dàn cảnh)
gặp nhau khi đi cùng chuyến máy bay đến thành phố nghỉ mát Fort Lauderdale ở
Florida, từ điểm "tình cờ" mở đầu đó họ trở thành nhân vật cho một
truyện mở đầu bằng "nhà xoay lưng..." để rồi truyện dựng lại với một
kết cục là những nhân vật đã có liên hệ với nhau từ trước và tình yêu
"phân tâm"... thắng thế! Truyện đầu Văn Sĩ Ngại Ngần lại là một thử
nghiệm liền hơi dù ngắn vẫn "đến" được với người đọc, chúng tôi tin
thế!
Dòng tự sự của cây viết Phùng Nguyễn không thể không đụng đến hội nhập. Sự chia
xa, mất mát, đổ vỡ... che giấu một ước muốn sống, làm lại, rồi đến ước muốn
sáng tạo, một kiếm tìm ý nghĩa mới. Một trong những phương tiện là qua văn
chương. Kinh nghiệm lưu thân của mỗi người viết là cá biệt, có thể vô nghĩa,
nhưng sẽ hóa thân khi trở nên thường trực, khi cá thể trở thành phổ quát. Bản
ngả lùi một bước, hai bước sẽ rơi vào khoảng không và Tôi hội nhập vì tự nhiên,
sinh tồn, hoặc vì không còn lựa chọn khác. "Khoảng không" trở thành một
sức mạnh sống còn, một sức sống yêu đời. Con người sống xa quê hương có thể
không ngày về, sống lưu đày, thường sống cái trống rỗng hụt hẫng thường trực
đó. Đưa đến hai tính hiện thực và trống không của văn chương lưu đày. Hội nhập
xây trên phủ định văn hóa, gia đình, đạo đức. Phải phá không gian và thời gian
để sống cái hôm nay. Tâm tình lưu xứ ở Phùng Nguyễn dù vậy chưa hẳn đã bị hội
nhập lấn át. Quê hương, chốn tình yêu, nơi kinh nghiệm sống đầu đời,.. trở
thành không gian tâm tưởng, không gian con chữ! Kinh nghiệm qua phân không
gian-thời gian này là một kinh nghiệm về cái bất khả thi trong thực tại nhưng
khả thi trong văn chương. Lưu đày là sự hủy phá một không gian, có thể tâm thức,
và áp đặt nó vào không gian mới có. Một trốn chạy ở giữa hai thực thể không
gian cũng như thời gian. Cố gắng ký ức như Phùng Nguyễn với hai tập truyện là hậu
quả của những khuynh hướng không tưởng làm nên văn chương lưu đày, ở ngoài!
Hoàn cảnh có thể khiến thành dòng, xuôi chảy!
Truyện ‘Đêm Oakland: Câu Hỏi’ dùng cái nền nếp sống ở xứ người, với những Đức,
Thiện và... "tôi" dĩ nhiên! Tra vấn về hội nhập ở những mảng tuổi đời
khác nhau, ở những nỗi trôi của tiếng nói và khả năng phát biểu tiếng mẹ đẻ:
"Bất kể những khác biệt lớn về tuổi thơ và kinh nghiệm chiến-tranh, tôi
cho rằng Đức và tôi cùng thuộc về nhóm những kẻ đứng chông chênh trên hai mảnh
ván trôi ngược chiều nhau, cố giữ thăng bằng để không rơi vào cái vực đen ngòm
của hoang mang bên dưới. Thực ra, cái mảnh ván cứ kéo giật tôi về quá khứ có
nhiều cơ hội thành công hơn. Có những điều nằm ở đó sẽ đeo đuổi tôi cho đến hết
đời. Trong nhiều năm, tôi cứ đi giật lùi nhiều hơn là đi tới. (...) Mãi về sau
này khi nỗi ngạc nhiên qua đi, tôi cho rằng nếp nghĩ của mình có thể đã xuất
phát từ nỗi sợ của người bị giật mất đi chiếc phao cuối cùng của lòng tự hào.
Khi người ta không có nhiều thứ để bám vào, khả năng sử dụng nhuần nhuyễn tiếng
mẹ đẻ trong một môi trường không thuận lợi có thể chứng minh được nhiều điều, kể
cả việc biểu hiện một cách kín đáo, và trong cùng một lúc mong muốn người khác
nhận ra, thẩm quyền về và lòng trung thành với chính cái quá khứ buồn tủi của
mình..." (tr. 14-15). Từ đó dùng quá khứ như cắt nghĩa, như làm nền cho đời
sống hôm nay, ở xứ người, lưu thân trong hội nhập!
Toàn tập truyện có thể xem như là cuộc sống ở Mỹ, cuộc sống hội nhập, không
gian Mỹ, nhưng cái nền vẫn là một Việt Nam quê hương, một Việt Nam tuổi thơ rồi
tuổi trẻ, một Việt Nam học đường rồi tình yêu. Những mảng quá khứ đó đã là hoài
niệm, kỷ niệm,.. quanh quẩn, chợt hiện về đó rồi đi. Những cái Tôi hay một cái
Tôi biến thiên, lớn dậy,... có tuổi! Những cánh đồng tuổi thơ không bình yên vì
chiến-tranh, những cánh đồng mót khoai chỉ còn là những dây rễ ăn vẫn ngọt lịm.
Sống nơi dư thừa vật chất nhưng lòng con người xa xứ vẫn có những niềm vui lạ lẫm
như Chung thích đi lượm tỏi và bắt hến xào ăn với bánh tráng nơi hồ xa xôi đường
đi cheo leo bờ vực hiểm nghèo để rồi phải chuốc lấy tai nạn chết người. Những
con hến mà hành trình đã khởi từ một quá khứ quê nghèo ở miền Trung nước Việt
(Bắt Hến Ở Hồ Isabella). Sống cái "đương thời" của quá khứ ở một
không gian khác là sống ở đáy sâu thời gian nhưng vẫn làm cho con tim đập và
máu chạy đều!
*
Đang nhìn lại thể loại tự sự trong văn chương Việt Nam thì nhận được tập truyện
Phùng Nguyễn mới xuất bản, đó là lý do chúng tôi cụ thể hóa một số suy nghĩ về
thể loại này nhân đọc Đêm Oakland Và Những Truyện Khác. Với Phùng Nguyễn, cái
Tôi luôn ở đó hơn là không ở đó. Cái Tôi biến thiên từ ngập ngừng đến "làm
chủ tình hình" trên trang viết và ở cấu trúc câu chuyện - tiêu biểu trong
Dựng Truyện. Từ cảm nhận, chiêm nghiệm cái Tôi mới đi đến thực hiện cái Tôi
trong văn chương, Phùng Nguyễn hãy còn ở giai đoạn tìm kiếm, dù đã có những thử
nghiệm văn chương đáng kể như ở Văn Sĩ Ngại Ngần, Dựng Truyện,... Trong bài này
chúng tôi dùng tập truyện của Phùng Nguyễn để bàn về thể loại tự truyện chứ
không hề có ý rằng sáng tác của Phùng Nguyễn toàn là tự truyện.
Phùng Nguyễn dĩ nhiên không tự sự trí thức như Roland Barthes hay Jean-Paul
Sartre từng trãi lên trang giấy và cũng không tự sự chính trị như biết bao hồi
ký ở hải ngoại, ông cống hiến cho người đọc những tự sự tình cảm sống động, có
khi êm đềm như những giòng lưu bút, có lúc sôi xục như những cuộc tình sôi nổi
nhiêu khê! Simone de Beauvoir có lần vào cuối đời đã tâm sự với Annie Ernaux:
"Mục đích chính của đời tôi có thể chỉ là để thân xác tôi, cảm xúc và tư
duy tôi trở thành văn chương, có nghĩa là cái gì đó tri thức được và một cách tổng
quát, sự hiện hữu của tôi tan biến trong tâm trí và sự sống người khác"
(2).
Nếu phải phân biệt hai loại tự sự tiểu thuyết và tự sự hồi ký, thì Đại Học Máu
của Hà Thúc Sinh, Câu Chuyện Kể Năm 2000 của Bùi Đình Tấn và cả Những Ngày Thơ Ấu
của Nguyên Hồng đều thuộc tự sự hồi ký, viết là để kể cái gì; còn Đêm Oakland
Và Những Truyện Khác của Phùng Nguyễn có thể xếp vào loại tự sự tiểu thuyết, sử-dụng
cái Tôi cho mục đích tiểu thuyết. Tiểu thuyết hóa cái Tôi, tiểu thuyết đời sống
và con người tác giả; nghĩa là vay mượn dù chỉ phần nào. Tác giả chủ động trong
vai người kể chuyện và là nhân vật chính - xưng "tôi" hoặc ngôi thứ
ba hoặc cách khác - thể loại này Serge Doubrovsky là người tiền phong với tác
phẩm Fils (1977) ghi ở trang bìa trước "roman" mà ở trang bìa sau lại
ghi "autofiction" với cắt nghĩa "Autobiographie? Non... Fiction
d'évènements et de faits strictement réels; si l'on veut, autofiction"
(3). Doubrovsky còn là một nhà lý luận và phê bình văn chương nổi tiếng, phải
chăng khi ông thử nghiệm thể loại sáng tác này (4), ông như muốn chính thức hóa
khuynh hướng tự truyện (autobiographie) từng là mốt tiểu thuyết ở Âu Mỹ với
Jean-Paul Sartre, Claude Simon, Simone de Beauvoir, Marguerite Duras, Philippe
Solelrs,... Dĩ nhiên, hồi ký (memoirs/mémoires) và "chuyện đời tôi"
(life story) không phải là những thể loại thuần văn chương! Ngoài ra, thể loại
tiểu thuyết tự truyện vốn là một phản ứng lại khuynh hướng cấu trúc. Ở đây,
nhân vật và cuộc đời như được viết lại!
Chú-thích:
1. Tháp Ký-Ức (1998) và Đêm Oakland Và Những Truyện Khác (2001) đều do nhà Văn
xuất bản ở California. Các nhà xuất bản Việt Nam ở hải ngoại thường thiếu sót
ghi tên thành phố nơi xuất bản, gây khó cho vấn đề lên thư tịch. Thí dụ NXB Văn
xuất bản hai tập truyện của Phùng Nguyễn ở hai thành phố Westminster và San
Jose tuy cùng tiểu bang nhưng cách nhau nhiều trăm dặm đường.
2. Annie Ernaux. L'événement. Paris: Gallimard, 2000.
3. "Tiểu sử ư? Không... Tiểu thuyết biến cố và sự việc hoàn toàn có thật;
nếu muốn, hãy gọi là tự sự tiểu thuyết".