Thursday, September 25, 2014

59. Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh




HẠT MƯA

Em giơ tay hứng giọt mưa mùa đông
Nhịp nước nào rơi trong tiếng lạnh lùng
Tay em bé nước tràn không đủ nắm
Nên buồn buồn nước vỡ bâng khuâng

1965


ĐIỆP KHÚC

Mang hai bàn tay trắng
Tôi vào đời rưng rưng
Chân đi chưa hết nắng
Ngày đã úa sau lưng

Tôi viết bài thơ ngắn
Nói về những sớm mai
Đời viết bài thơ tôi
Đầy những tiêng thở dài

Tôi hát hoài điệp khúc
Lời buồn sau như đêm
Gối chăn cuộn mình khóc
Bàn ghế im lặng nhìn

Tôi bước đi quanh quẩn
Đời chật như căn phòng
Bốn bức tường u ẩn
Biết gì về tôi không

1976
(Tập thơ Tặng Phẩm, 1991)


MÃI MÃI

Hãy giữ em,
Như mầu trắng cất giữ bao la trầm lặng
Như xanh lục ẩn giấu mầu vàng
Như hồng cánh sen cất nồng nàn sắc tím
Như ký ức chắt chiu từng  kỷ niệm
Như lòng tay ôm bí ẩn thời gian
Hãy giữ em,
Như con tim không nguôi dòng máu đỏ
Như giấc ngủ vùi giữ những cơn mơ
Như cảm xúc nuôi lời thơ ấm lửa
Như khúc nhạc tình gian díu đường tơ
Hãy giữ em,
Như đêm khuya giữ muôn lời tình tự
Như đất âm thầm giữ cội rễ khai sinh
Như con đường giữ bước chân hò hẹn
Như thời gian giữ mãi vô tình
Ta giữ nhau
Như rừng bao năm cất sâu niềm bí ẩn
Như mây nặng nề cất giữ cơn mưa
Như trái đất ôm bốn mùa thay đổi
Như thời gian giữ mãi tháng năm xưa
Như đêm tuyệt vọng nuôi ngày hy vọng
Như ngàn năm giữ mãi bóng hư vô…

1980
(tập thơ Trăm Năm, 1991)


CÕI RIÊNG

Mai về một cõi riêng em
Gửi năm tháng lại bên thềm thời gian
Ngày xanh nếp nếp từng trang
Lời thơ chưa cạn đôi hàng chữ khô
Tàn hơi một cuộc mong chờ
Hoang mang con nước nằm mơ cội nguồn
Dăm lời thề thốt trôi suông
Nghe ra tơ tóc cũng buồn biển dâu
Dỗ mình hẹn với lòng đau…

1996
(tập tho Tơ Tóc Cũng Buồn,1997)


TRONG VƯỜN XƯA

Hoàng hôn rơi trên cỏ
Loang tím thềm nhà xưa
Con chim đêm cánh vỗ
Hỏi người xa bao giờ

Ta một mình ngồi nhớ
Bên bóng tối già nua
Trong miền khô ký ức
Rực lên mùa hạ xưa

Rong rêu thềm đá ngủ
Thời gian im ắng xa
Tìm đâu chiều nắng cũ
Về soi ấm sân nhà

Tiêng cười không còn đợi
Trong vườn lá thân quen
Xưa, cầm tay người hỏi:
- Mai rồi em có quên?

Đêm , đêm ơi thôi nhé
Đừng khơi nữa hoài mong
Vườn mùa đông lặng lẽ
Nở riêng một nụ hồng.

1997
(tập tho Tơ Tóc Cũng Buồn,1997)


TÀN ĐÔNG

Sắt se mùa đã tàn phai
Thôi mưa gió cũng dứt bài cuồng ca
Ta về rũ tấm chăn hoa
Phơi trong nắng sớm rợn tà áo xuân


ANH ĐI

Tàn hoe vạt nắng, hết chiều
Mới đây mà đã thiu thiu cuối ngày
Buồn buồn lời nói chia tay:
Hút thêm một điếu thuốc này, anh đi

1997
(Tập thơ Tơ Tóc Cũng Buồn,1997)


ĐÊM HOA

Bên đời hội trẩy xôn xao
Bụt ơi, áo mới, em vào đêm hoa
Vâng,
Nửa đêm em sẽ về nhà,
Thôi xe, thôi áo, em lại là Tấm tâm
Ơn sao đã bỏ dấu thầm
Chiếc hài thơ, để chàng tầm xuân em
Bụt ơi, kết cỏ em đền…

1999
(tập thơ Đêm Hoa,1999)


BỎ TRẦU CAU

Anh bắc cầu câu thơ lụa đỏ
Bỏ trầu cau ánh mắt cơi mang
Luống cuống bờ kim chân cải nọ
Nhịp trống đình tim hội xênh xang

Anh gọi mùa tháng ba gạo đỏ
Chân pháo hoa em thắp nhịp cùng
Áo kia bay còn vin cớ gió
Dối gì, thưa, nỗi bước sang sông

Câu thơ hương lời xăm mật tỏ
Xúc xắc niềm tin quẻ chứng hồng
Nếu có một điều, xin nói nhỏ
Ơn đời
Đã có
Lá trầu không

2000
(tập thơ Bùa Hương,2009)


 BÓNG ĐÔI

Chập choạng mầu xanh chiều
Chìm nhau trong bóng phố
Đường nhóm cỏ riu riu

Phấp phỏng xa, bóng tối
Lời anh gió thổi bay
Tiếng cười em bắt đuổi

Vẫy tay chiều, thơm rơi
Đậu ánh nhìn rất lạ
Trên bóng mình- bóng đôi

2008
(Tập thơ Bùa Hương, 2009)

NGHÌN NĂM REO NỤ CƯỜI MỪNG

Có phải đã nghìn năm rồi
Và nghìn năm nữa lại bồi hồi chia
Đã từng hạt lệ canh khuya

Trên trời vẫn bóng trăng kia
Cho đêm còn có người về soi chung
Nghìn năm reo nụ cười mừng

Mừng sao còn nỗi rưng rưng
Để chia mà xẻ, mà đùm bọc nhau
Niềm vui bồng bế nỗi đau

Nghìn năm xưa bóng cờ lau
Từ đi giữ nước mà sau trên đồi
Ngàn lau xanh mãi nụ cười

Một nghìn năm Thăng Long ơi
Một vòng nôi mẹ. Một bầu trời xanh
Có nghe hạt sương long lanh

Hạt sương nhỏ dẫu mong manh
Mỗi sớm mai vẫn cho mình soi gương
Để nhìn nhau một gần hơn

Nhìn nhau trong trẻo yêu thương

2009
(tập thơ Bùa Hương,2009)


BAN MAI KHÁC

Đừng nói gì
Ban mai đang dịu dàng biết mấy
Em sợ tiếng nói
Sẽ chạm vào con gió nhẹ
Em sợ sức nặng của lời
Làm hỏng đi mầu xanh đang thao thức trong cây
Em sợ tiếng nói
Không có gì chở che
Sẽ rơi
Những hạt sương tan
Đừng nói gì trước khi ngày tới
Em cũng chưa sẵn sàng
Để nghe lời từ giã

Đâu đó
Khúc nhạc của người da đen
Rơi vào buổi sáng
Nơi giờ khắc thong thả của những giọt cà phê
Bỗng nức nở những hạt lệ mầu đen, khóc nắng
Tiếng kèn run rẩy bóng đêm
Thốc tới một ban mai rất khác
Cây xương rồng trong bình
Khóc nhớ sa mạc

Tiếng dương cầm
Buộc tôi vào gió
Dưới bóng mát những lùm cây
Tôi tan ra khoái cảm
Ban mai cũng thế
Đang là một bài ca trữ tình được viết bằng những nốt nhạc
Mà bao lâu nay
Nó cứ ngỡ mình chỉ được vẽ bằng ánh sáng
Như thời gian
Cũng tin rằng mình đã được viết bằng chờ đợi…

2001
(trích tập thơ Những Buổi Sáng, 2002)


ĐIỂM Ở ĐẦU KIA

Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng
Có khi bằng đường cong
Có khi bằng con đường dích-dắc
Có khi lại bằng những dấu chấm
Tưởng rất gần
Mà nối hoài
Hụt hơi
Không đến
Riết rồi, tôi đặt tên
Điểm ở đầu kia
Là Giấc Mơ

2001
(tập thơ Những Buổi Sáng, 2002)


PHÍA MÙA XUÂN

Đừng điểm danh tôi. Ban đêm ơi
Đã mở ra con đường đi vào giấc mộng
Thì làm sao tôi có thể chối từ

Đừng điểm danh tôi. Nắng chiều ơi
Dưới tàng cây kia có tiếng ru của bầy chim
Hãy cho tôi tìm về vòm lá xanh giấc ngủ

Đừng điểm danh tôi. Tấm gương soi
Có nơi thời gian đang đứng lại
Cho tôi con đường, phía của mùa xuân

Đừng điểm danh tôi. Đèn hoa xôn xao phố hội
Bình minh chân trời đang tới
Vụ mùa đã thơm, lúa chín ngoài đồng

2002
(Tập thơ Những Buổi Sáng,2002)


TÌNH TANG CÕI NÀY

Vẽ hoài con chữ mù tăm
Có khi níu được sợi tằm đang tơ
Vẽ đi vẽ lại bến, bờ
Tuột trôi nắm mãi cái gờ nhân gian
Vẽ hoài những bước chia tan
Có khi một phút ngỡ ngàng, cầm tay
Vẽ trăm đường mộng, ô hay
Loanh quanh vẫn một cõi này tình tang
Vẽ đi vẽ lại thời gian
Vẽ đi vẽ lại một ngàn niềm vui
Có khi sểnh chút ngậm ngùi…

2011
(Tập thơ Ký Ức Của Bóng, 2013)


NÉM BUỒN

Ném buồn lên thinh không
Thấy trời xanh chật lại

Ném buồn vào bóng tối
Nghe đêm dầy mênh mông

Ném buồn vào phố đông
Nhìn người ta bỗng thấy
Mình đi giữa đồng không

Ném buồn vào tôi vậy
Trăm gai cây xương rồng

2011
((Tập thơ Ký Ức Của Bóng, 2013)

NHỊP XANH GIẤC MƠ

Trong mơ tưởng của tôi
Âm thanh những sợi mỏng nhịp nhàng.Neo trên cùng một nhịp. Ngày và Đêm. Giấc mơ và thành tựu.
Anh và em

Trong mơ tưởng của tôi
Ánh sáng rực rỡ sóng, run trong ngực viên đá bổn mạng đại dương xanh. Nhốt vào sâu thẳm những tiếng đập sóng gió.Tôi trôi. Phập phồng điểm hẹn.
Nhịp xanh trái tim. Đẩy dòng chảy thời gian rộn ràng trong mạch máu.

Trong mơ tưởng của em
Thương khó một mùa gặp gỡ. Dẫu bước chân em giờ như chiếc lá khô lăn theo năm tháng. Mộng mơ là cuống mỏng manh. Nuối nhìn mắt gió.

Trôi về phía giấc mơ
Ngừng lại ở con đường, nơi cuộc sống chia ly chưa có tên, và, trong ký ức ngày mai, một hò hẹn giữa trời xanh Sài Gòn tuổi trẻ. Em sẽ nói với anh điều có nghĩa nhất trong cuộc đời, một điều nghĩa lý ngây thơ,
Là tình yêu vĩnh cửu,
Là thời gian không trôi,
Là hẹn hò, không bao giờ trễ.

2011
(Tập thơ Ký Ức Của Bóng, 2013)

CHIỀU BÊN NÀY

Chiều bên này ngó bờ bên kia
Biển xuân thì mút mắt
Rung rinh con sóng chia lìa

Chiều bên này nhớ bờ bên kia
Hạt nước hát mòn tay đá dựng
Sóng đi hút dấu biển về

Thả bay sợi này tóc mỏi
Bềnh bông hai con mắt nuối
Nắng bên kia. Chiều tối ở bên này

Chiều bên này gọi với gió bên kia
Tay áo mỏng không thành nhịp vẫy
Gió về ngang xin một chuyến đò

Rụng hết hạt mùa nhan sắc
Nước xanh ở. Biển trôi ngằn ngặt
Réo rắt hai bờ những ngược xuôi

Nước mắt rơi lệ bay đi đâu
Sóng trôi một nghìn hạt muối
Thăm thẳm xa. Và thăm thẳm sâu

Tìm nhau. Cùng trời biền biệt
Tím mênh mang là hoàng hôn tím
Cuối đất ngồi nghe một bóng tan

Sẽ tan vào mặn biển
Thả trôi mộng này chiếc dép
Bờ rất xa là bờ bên kia…

2012
(Tập thơ Ký Ức Của Bóng, 2013)


LỜI

Lời. Khi như dòng sông trôi
Con nước ngửa mặt cho trời xanh chung
Lời. Khi như gió mông lung
Hụt hơi buộc cái vô cùng chờ nhau
Lời. Khi là vết thương đau
Xin bát cháo lú qua cầu câu thơ

2011
(Tập thơ Ký Ức Của Bóng 2013)


HÌNH NHÂN CỦA BÓNG

Thảng thốt chiều đứng lại
Như ai vừa gọi phía bình minh
Ôi thương quá bóng vừa lên thơ dại

Dại con bóng theo người mải miết
Đi về đâu cuối trời biền biệt
Nặng chân ngày hình bóng phôi pha

Mỗi bước qua trở lòng hóa đá
Bóng thương hình mỗi ngày mỗi lạ
Đường rất dài và đến. Rất xa

Bóng cũng cũ theo người già năm tháng
Lòng ai bấc lụn xuống đêm thâu
Khuya bốc mộ chiêm bao còn ảm đạm

Tội con mắt mấy đời lệ hạt
Hai dòng đi kéo nụ đười ươi
Bóng ngửa mặt xót hình nhân dị dạng

Cơn nhớ bao lần đau lột xác
Vết già kham nữa vết thương xanh
Hình vỡ bóng một niềm đau đã khác

Đầu thai tượng mở mắt trời xanh mướt
Biết tìm đâu cái bóng lung lay…

2013
(Tập thơ Ký Ức Của Bóng, 2013)


TRÒ CHƠI CON TRẺ

1.
Một chút thôi, cho hẹn thề
Không ghim đâu, giữa bốn bề gió bay
Chớp mi thôi, một cầm tay
Ngẩn ngơ nắm lại cái đầy, như không
Trời buồn con sáo sang sông…

Gió buồn lay ngọn tầm vông
Mơ rằng có, thực rằng không. Rằng bù
Trò chơi con trẻ thực hư
Loay hoay con rối cộng trừ nhân sinh
Ơ kìa trời đất bập bênh…

Vỗ tay tàn cuộc mông mênh
Nghe trời đất thở nổi nênh phận người
Một vòng sinh tử trêu ngươi
Vỗ tay nghiêng xuống cõi đời mây bay
Thưa người, ngọn gió ngất ngây…

2.
Thưa rằng ngọn gió trót vay
Thì xin trả sợi tóc này về theo
Mưa đi nguồn đó chắt chiu
Biển xa hạt muối cũng liều. Giấc mơ
Trái tim từ bấy đến giờ…

Thực hư cút bắt tóc tơ
Trò chơi con trẻ đâu ngờ. Xưa sau
Sông trôi nước chảy qua cầu
Bao nhiêu sương khói. Để mầu trời xanh
Hẹn hò. Áo tím. Thưa anh.

Giật mình đêm trôi quá nhanh
Tỉnh cơn mộng đã ngọn ngành bờ kia
Thơm mùi cổ tích cháo kê
Ô, trần gian một hẹn thề chưa xong
Gió ơi, lay ngọn tầm vông…

2013


VƯỜN CHIỀU

Có tiếng chim nhại tiếng rơi chiều
Níu chút nắng hoe vàng ngọn cỏ
Níu tiếng xe về qua ngõ. Reo chuông
Vườn vắng. Người ngồi nghe lá rụng
Giật mình vai áo dấu tay phai
Ơ hờ thế. Ly nước đầy trong tay. E sẽ đổ

Dưới bóng im. Ngày đi xa lắm
Nghe buồn chiều xoá nốt dấu chân
Như ai đó bước ngoài vạn dặm

Để lại trên cành những xanh nhắn nhủ
Xanh trên trời mây ở với chia tan
Mà rơi xuống trần gian. Đoàn tụ

Để lại trên thềm cành hoa khuya ngất trắng
Mai rồi nghe viên gạch nhỏ cũng thơm
Cuống quít rơi theo ánh nhìn ngủ muộn

Mỏng và dịu một hồn đêm hoá nắng
Thức giấc. Và bay lên. Từ chiếc ghế trong vườn
Nếu biết được, tôi đã là viên đá lạnh…

7.2014

HỒ TRANH MONET

Màu thốt lên
Kéo muộn phiền ra khỏi năm tháng
Lily tràn không gian
Tràn xanh lời nuôi nấng ấp ưu của nước
Có ai vừa tắt đèn trong căn nhà gỗ
Ngủ thiếp, đêm yên bình
Khoảnh khắc lời ru
Đánh thức tất cả những giấc mộng trần gian
Trời ngon đất ngọt
Ánh mắt nồng nàn hồ tím
Lily thì thầm
Ngủ yên em nghe

Mầu loang dần
Pha tím những bức tường bao quanh
Đoá lily nở im lặng trên chiếc bàn có đèn ngủ
Thắp vuông đêm hồ xanh
Trăng vỗ sóng voan ô cửa
Cắp giấc mơ tình nhân
Vào phương trời âm thanh mộng mị
Đêm mềm mại võng
Ngủ yên nghe, em…

Buổi sáng thức dậy
Màu tím xanh hồ Monet tràn ban mai
Tôi nhìn bằng ánh mắt  lily
Trong mùi thơm cà phê starbucks
Chiếc bánh nửa mặt trăng còn thơm mùi đêm
Và tôi bỗng nói một lời dịu dàng
Trong căn phòng yên lặng

2014

VỠ. VỠ

Là những tinh cầu bay. Mất tăm. Vỡ vụn
Nghìn mảnh đau nhuộm tái mặt chiều
Trời cũng sợ không một lần ngó xuống

Là trần gian vết thương toác mãi
Thổ máu trời máu đất máu sinh linh
Không thể nữa một ngày da non lại

Trên thi thể. Ác mộng còn run rẩy
Trên hồn người. Tang thương bầy thú vấy
Dựng cõi này cơn hồng thuỷ thịt xương

Là vô số cách người ta tắt thở
Là chập chùng con mắt mở to và sợ
Trốn vào đâu mảnh lưới thủng tả tơi

Là tiếng thở dài. Cúi đầu. Vo hạt lệ
Xâu chuỗi dài. Xâu chuỗi những đêm sâu
Xích nguyện cầu kéo rền âm dương thế

Là tiếng kêu không còn thất thanh
Chìm xuống đáy nghìn thâu dấu hỏi
Rồi lặng im. Lặng im. Và câm

7. 2014
(Mùa hè đầy chết chóc từ những thảm nạn máy bay, chiến tranh, khủng bố, dịch bệnh…)


Nguyễn Thị Khánh Minh