Monday, December 1, 2014

84. ĐOÀN VĂN KHÁNH Truyện ngắn NỖI ÁM ẢNH ĐƠN THÂN


Phú Quốc – Nguồn: dulichphuquoc.com.vn


Tuổi già xộc tới mũi rồi. Tội gì ôm hoài gối chiếc. Ông ăn chả bà quất nem đi. Cho huề.” Bà chị gái lìa bỏ bản quán cầu Trường Tiền sáu vai mười hai nhịp theo chồng vào tận Sài Gòn làm ăn lâu ngày quên hết nền nếp yểu điệu thục nữ cố hữu,  nói rặt giọng miền Nam như hét toạc móng heo trong điện thoại. Còn Lam, người bạn dù mới quen biết những ngày tập yoga, trở nên thân thiết hơn lúc cả hai ngỡ ngàng biết nhau đồng cảnh ngộ bị chồng phụ rẫy, nhỏ nhẹ “Em thấy anh Văn được đấy chị ạ. Vợ mất mấy năm vẫn ở vậy. không điều tiếng chi. Yêu chiều chị hết biết còn gì. Tới luôn đi, bác tài…” Khi Loan ngần ngừ chưa biết “tới” kiểu nào thì Lam đưa bạn danh thiếp một resort ngoại ô “Chỗ này mới mở còn vắng. Khung cảnh tình lắm. Em đến rồi. Chị yên tâm. Nhớ đem theo CMND nhé”.  Loan đưa mắt nhìn lên tường. Tấm tranh sơn dầu Diên vẽ nàng khỏa thân khi vợ chồng còn mặn nồng hương lửa vẫn treo đó. Loan nhớ lại một thời xuân sắc. Tay làm không đủ cho hàm nhai khoai sắn, mà hạnh phúc quá đỗi. Bức tranh vẽ cả tháng chưa xong vì cứ ném cọ… mê mải vật nhau huỳnh huỵch. Ngỡ sẽ ăn đời ở kiếp thế mà khi nhà cao cửa rộng lại sinh tật hai lòng…
Vợ chồng đều là giáo viên. Cùng dạy môn văn thì mặn mòi chi chuyện mở cua mong kiếm thêm thu nhập đắp đổi đồng lương bèo bọt. Bà Tú chỉ buôn bán ở mom sông mà nuôi đủ năm con với một chồng. Noi gương người xưa, Loan hy sinh bỏ ngành lăn ra chợ không chút nuối tiếc. Từ xe nước mía đến cà phê vỉa hè, gánh bún bò Huế, quán nhậu bình dân… bụng chửa vượt mặt đứa con gái đầu lòng vẫn bưng bê hầu thiên hạ, cả ngày chưa kịp một lần soi gương xem mặt  dính mấy quệt lọ nồi… Nàng có duyên bán hàng hơn làm cô giáo nên lam lũ tất tả chẳng bao lâu đúng như lời ông bà dạy “phi thương bất phú” ki cóp mua được căn nhà cấp bốn. Con dấu chứng thực chưa ráo mực lại bán nhà tậu vài lô đất trong hẻm, vận may nhờ quy hoạch phóng đường bỗng nhô ra mặt tiền. Lại bán gom hết tiền, vay nóng mượn nguội đầu tư địa ốc. Thời cơ đến nên liên tiếp trúng lớn. Mấy cô đồng nghiệp mới hồi nào nhìn Loan chép miệng tội nghiệp sau tròn xoe mắt sửng sốt trước cơ ngơi xe hơi đời mới thêm mấy căn phố lầu hoành tráng mà ngậm ngùi bẻ vụn viên phấn trong tay.
Loan mê tiền, đúng hơn là mê kiếm tiền đến quên thân nhưng vẫn chăm chút cho chồng con dư thừa mọi thứ. Có điều hồi nào nghèo khó quá chỉ đẻ một con nuôi còn trầy da tróc vẩy. Cấn bầu là phải đi trạm xá điều hòa kinh nguyệt. Mà ác cái hễ Loan lơ đễnh do làm mệt quá quên tính toán lại… dính chấu. Một lần sẩy bẩy lần sinh. Kiệt người. Riết rồi tới khi có của ăn của để thèm bầu bì thì trời không cho nữa. Tịt luôn. Cũng do chuyện “sẩy” hoài đó thôi! Có lần đi chùa nghe sư thầy giảng giải vợ chồng con cái khế hợp đều do nhân quả. Ngăn đường đầu thai lên làm người của một sinh linh khác nào… sát nhân. Oan gia báo ứng nghiệt ngã lắm. Loan hoảng sợ xin sư thầy nhiều thời kinh giải nghiệp nhưng lòng chưa yên. Diên đi đâu chơi thấy trẻ con cũng nựng nịu bế bồng. Nhất là con trai. Rồi về nhà cứ hùng hục đòi đẻ thêm vài đứa cho vui cửa vui nhà mà anh chồng đâu hiểu nỗi niềm khổ tâm của vợ.
Một ngày Diên nói xu hướng quý ông bây giờ phải ra sân quần vợt chơi mới thượng lưu. Loan liền lên mạng tìm hiểu và ngay một lúc quăng ra non hai mươi triệu sắm sửa cho chồng đủ lệ bộ vợt tennis hiệu Wilson pro staff, giầy Adidas, áo quần, phụ kiện đều chủng loại cao cấp để chẳng thua bè kém bạn. Tiền lương kiết của chồng lâu nay nàng không đoái hoài chẳng những thế, vài hôm lại nhét thêm vào ví Diên khoản tiền giao tế khá xộp. Thể thao thay đổi hẳn con người. Trước ngủ trưa trợt gọi năm lần bẩy lượt chưa chịu dậy. Ra sân golf rồi mê lắm. 5 giờ sáng thức giấc. Áo mũ quần đùi xách vợt chạy ra sân. Lỡ hôm nào dậy muộn, sợ mấy chiến hữu đợi phải bỏ cả vệ sinh răng miệng. Loan phát phì cười nhưng rồi lại xót xa khi thấy Diên vì ham quần vợt quá, đuối sức hẳn, nhạt nhẽo dần chuyện vợ chồng. Nàng đành cất công tìm thầy hay hỏi thuốc quý bổ dưỡng giúp chồng lấy lại phong độ đàn ông.
Rồi… trời ạ! Đến một ngày không như thường lệ, Diên nằm nhà cả buổi, vẻ mặt buồn rũ rượi còn hơn kẻ mất sổ gạo ngàn lần. Cuối cùng sau mấy hớp rượu lên dây cót là lời tự thú trót qua lại với một cô học trò đã có thai 5 tháng. Thật là quá sức tưởng tượng. Loan ngất xỉu. Hôm sau gắng gượng đem theo một số tiền không nhỏ cùng chồng đi gặp đối tác thu xếp. Con gái nhà quê lên phố thuê phòng trọ, ngày đi học tối tiếp thị bia. Tuổi nhỏ tài cao chí lớn khá sành đời nên giọng khinh khỉnh “Con em. Em đẻ. Em nuôi. Em, chỉ cần tình cảm. Không cần tiền”. Về nhà, những lúc vắng người, vợ chồng cắng đắng nhau. Diên nói “chuyện đã rồi. Đưa tiền cho anh thu xếp không để lớn chuyện. Mảnh đất thần kinh này… thần kinh quỷ khốc lắm”. Loan trách chồng sao không giữ gìn, giải quyết cái thai hồi còn sớm Diên cười nhạt “anh thích trẻ con. Em có chịu đẻ cho anh đâu”. Loan đắng lời. Nằm bệnh cả tháng. Đứa con gái đang tuổi ăn tuổi học, đâu biết hỏa ngục òa chụp xuống gia đình mình.
Không cần mượn chiếc vợt tennis làm bình phông nữa, lấy cớ chăm sóc thai phụ, Diên từ đấy hiên ngang sắp lịch tuần ba tối vắng nhà. Diên muốn hợp thức hóa vợ lẽ cho yên cửa nhà. Có đại gia nào chỉ cơm suông đâu? Loan không chấp nhận, đòi ly dị. Bàn đến việc chia đôi tài sản thì Loan xót vì cơ ngơi do một tay mình tạo ra… Tạm thời Diên lấy tiền nhà thuê một căn hộ mới, tuy xa phố xá nhưng tươm tất, đủ tiện nghi lập phòng nhì.
Loan xấu hổ không dám hé môi than thở với ai kể cả mẹ cha anh chị em ruột thịt chứ đừng nói hàng xóm láng giềng. Lễ hội tiệc tùng cưới xin giỗ chạp vợ chồng vẫn tươi như hoa bên nhau, Cơm chung mâm  ngủ cùng phòng vì sợ con biết chuyện ảnh hưởng đến việc học hành nhưng dị mộng mất rồi…
Nàng bước tới bước lui ngắm nghía hoài bức sơn dầu khỏa thân không chán mắt. Công nhận chỉ mỗi đôi vú là đẹp. Thật sinh động. Có thần. Bất chợt, bàn tay luồn vào trong áo mân mê. Nụ hồng xinh chìm bởi giấc ngủ nhiều năm vụt mở mắt. Căng cứng lên. Máu rần rần châu thân. Má ửng đỏ như người say rượu. Đúng rồi. Việc gì phải chung thủy với kẻ bạc bẽo cho mòn đời nhỉ? Nàng vơ nhanh điện thoại bấm số máy quen thuộc nói hối hả trong cơn đồng thiếp “Em muốn đi chơi. Đi khỏi cái thành phố quỷ ám này. Liền bây giờ. Đừng đi xe máy. Anh bắt xích lô đến quán Hư Không ngay nhé
Nhét vội hộp trang điểm thêm chiếc váy ngủ vào ví, khóa cửa phòng nàng bước nhanh xuống cầu thang như một cảm tử quân xung trận vì nếu chậm e rằng mình sẽ… đổi ý.  
Loan rảo bước trên con đường chạy dọc bờ sông Hương, dưới hàng phượng đơm bông đỏ chói chan. Mùa này, không gian Huế là không gian phượng rực rỡ. Khách phương xa vãng du cố đô, từ sân bay về gần tới An Cựu là đã choáng ngợp vì phượng rồi. Phượng vẫy chào. Phượng mời gọi. Phượng lan man tản mạn khắp phố. Trong thành ngoài thành công viên ghế đá…đâu đâu cũng trùng trùng điệp điệp phượng. Hồi nhỏ, hè về Loan thường hay nhấm nháp vị ngòn ngọt của từng cánh hoa học trò ấy vô cùng thích thú và trên bàn học bao giờ cũng có chiếc ly thủy tinh đầy nước cắm chùm phượng vỹ. Quán café này Loan hay ngồi một phần cũng vì trong khuôn viên có gốc phượng già rất tuyệt. Vừa đẩy cánh cửa kính bước vào đã thấy Văn ngồi chờ. Chiếc bàn quen thuộc trong một góc khuất. Filtre café đang nhỏ giọt lách tách và chén chè hạt sen trần nàng ưa thích đợi sẵn. “Em không ăn đâu”. Lấy hết can đảm vừa nói Loan vừa đưa Văn cái danh thiếp resort. “Hãy yêu em như anh từng nói. Mình đến đấy đi anh”.
Dọc đường, ngồi trong taxi, Loan mím chặt môi. Văn có hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì, lặng lẽ nắm lấy bàn tay Loan bóp nhẹ. Người tài xế chăm chú ôm vô-lăng. Chỉ có âm thanh một ca khúc của Châu Đăng Khoa với tiếng hát Quang Dũng thì thầm. Ảo não. “… Đời có bao nhiêu ngày vui / Thảnh thơi để ta mỉm cười / Chỉ ước có ai đợi tôi / Vỗ về ôm tôi mỗi tối / Đời chẳng thề như là mơ / Dẫu ta cứ hay mong chờ / Lạnh lẽo cô đơn thờ ơ / Bơ vơ chết trong hững hờ...”.
Đôi tình nhân cùng đeo kính đen và im lặng. Trần ai nhất với Loan có lẽ là lúc cả hai bước vào sảnh lễ tân. Nàng có cảm giác như cả cái thành phố cổ kính này đều hay biết chuyện vụng trộm của mình. Chân cứ như chân ải chân ai, bước líu ríu lặng quặng. Vừa mở cửa phòng nàng nằm vật xuống giường nước mắt như mưa không kìm lại được. “Sao mày hư hỏng thế Loan ơi! Mày cũng từng là cô giáo mà”.
Văn ngồi bên an ủi vỗ về. Ve vuốt. Bàn tay như có ma lực mới đầu còn dọ dẫm, ngập ngừng rồi mỗi lúc một lau lách luồn lỏi đến tận cùng sâu thẳm. Cái hôn dài trôi từ mắt qua môi chậm rãi, tỷ mỷ lăn đến gan bàn chân… xóa hết quá khứ lẫn vị lai. Chỉ còn mỗi hiện tại là nụ hồng xinh lại căng cứng. Và, như nguồn nước ẩn khơi trúng mạch bỗng òa vỡ triều dâng lênh láng tràn bờ. Bản năng đàn bà bấy lâu ngủ quên chợt thức dậy bão bùng. Nàng vít đầu Văn dúi vào lồng ngực mình đang muốn vỡ tung ngàn mảnh. Tấm chăn nửa trên giường nửa rơi xuống nền gạch hoa. Không gian lắng đọng chỉ còn hơi thở hổn hển đan xen chuỗi tiếng rên quằn quại đầy nhục cảm. Hai tấm thân hâm hấp nóng vần xoay, cuộn tròn rồi quyện làm một vồ vập, ham hố nghiến ngấu nhau từng milimet vuông thịt da tưởng chừng bất tận…
Lơi vòng tay để cầm cuốn menu khi cơn đói trườn tới và bấm điện thoại. Lát sau cậu hầu phòng đặt khay thức ăn xuống bàn nhắc khẽ trước khi quay gót “Sáng mai từ 6 đến 9 giờ mời cô chú xuống đại sảnh dùng buffet ạ”.
Đôi tình nhân quấn chặt như sam thâu đêm suốt sáng. Có khác gì người mới ốm dậy ăn trả bữa đâu. Loan cũng phải ngạc nhiên về mình. Bao lâu sức sống tưởng đã giá băng, đã hóa đá rồi chứ! Cảm ơn chị gái. Cảm ơn bạn Lam. Cảm ơn anh đã giúp em hồi sinh, anh yêu quý.
Loan khóa nguồn điện thoại để chỉ sống cho riêng mình suốt hai ngày một đêm. Qua rồi những dằn vặt ray rứt. Chiều hôm sau, lúc trả phòng Loan không cần cặp kính đen và cái khẩu trang giấu mặt nữa. Nàng đi từng bước nhẹ nhàng tựa hẳn người vào bờ vai Văn đầy tin tưởng. Và ngay tối hôm đó đưa đơn ly dị cho chồng ký không cần so đo về việc phân chia tài sản. Nàng  chỉ giữ lại căn nhà đang ở vì không thể chịu nổi cảnh hai mẹ con lủi thủi xách va li rời khỏi tổ ấm bao năm nhường cho kẻ khác về làm chủ và một căn phố đang cho thuê để lấy tiền sinh sống qua ngày còn lại hào phóng chia hết cho kẻ bạc tình. Diên ngoài mặt làm ra vẻ muốn níu kéo cái bóng ma gia đình nhưng thực ra mở cờ trong bụng. Tha hồ vung tiền rừng bạc biển đắp xây hạnh phúc mới với cô bồ nhí. Và chẳng còn sợ mất chiếc ghế hiệu trưởng vì tội song hôn.    
Còn nàng đã trở thành người đàn bà đơn thân.  
Văn đúng là người tử tế. Anh chăm sóc Loan ân cần thực lòng muốn rổ rá cạp lại cho yên ổn lúc về già nhưng Loan như con chim mới xổ lồng, khát thèm bầu trời cao rộng. Loan muốn xoãi cánh bay, bay đến cùng trời cuối đất. Bay và bay mãi. Những chuyến hai người đi chơi gần chơi xa liên tiếp nàng rộn rã, hồn nhiên như tuổi mới lớn. Và luôn tận hưởng nồng nàn. Cháy bỏng. Xét cho cùng nàng chỉ muốn là tình nhân thôi.
Sau kỳ du lịch Phú Quốc về, chuyến bay bị delay, nửa khuya mới đáp xuống phi trường, Văn đưa người tình về nhà nàng và ngủ lại. Đêm ấy, trên chiếc giường xưa từng gối chăn với chồng, lúc gần gũi, bỗng dưng Loan khác hẳn. Không còn là một Loan nhập cuộc đầy cuồng nhiệt mà có vẻ miễn cưỡng,  hững hờ và vô cảm như con búp bê tình dục. Bàn tay của Văn khi quàng qua người cho Loan cái cảm giác được che chở, mà mới ngày hôm qua vừa dang rộng như đôi cánh đại bàng ấp ủ Loan vượt qua nỗi cô đơn thầm kín bấy lâu. Rồi bỗng nhiên Loan rùng mình chợt nghĩ tới Diên, nghĩ tới cô học trò của Diên. Cái cảm giác tình nhân chưa kịp bay bổng thăng hoa đã chông chênh hụt hẫng khi cái cảm giác bị ruồng bỏ, phụ rẫy nặng nề trở về. Loan đẩy tay Văn ra, giọng hơi gắt:
- “Đừng đụng vào người em nữa. Anh nằm xích ra đi. Nóng quá!".
Loan kéo chăn trùm kín đầu, nằm cong mình như con tôm nướng. Khí lạnh nhè nhẹ tỏa khắp phòng trong im lặng, nhưng từ đáy lòng nàng nôn nao muôn ngàn cơn sóng, muốn đẩy ra xa và muốn kéo lại gần, cái thèm muốn được chở che và cái tham vọng tự mình đứng thẳng lên, hai suy nghĩ ngược chiều dằng xé Loan, Loan trở mình nhìn qua Văn khẽ nói "Em xin lỗi, nhưng hãy để em yên".  Rồi nhắm mắt lại.
Văn thở dài sườn sượt uể oải ngồi dậy ra bàn rót ly rượu nồng. Những sợi khói vẩn vơ bay. Ý nghĩ đục lờ. Nàng là thế đó sao? Đã hình thành thói quen từ khoảng thời gian đồng sàng dị mộng với chồng. Hồi trước những đêm chồng ở nhà, mỗi lần gã đòi hỏi “quà vợ” nàng lại hình dung cũng những động thái ấy với ả kia thì kinh tởm lắm, không thể chịu nổi. Phải mặc mấy lượt quần, vào giường trùm chăn kín mít, lúc đầu bực bội, khó thở riết rồi quen. Riết rồi gã cũng phải ôm gối xuống sàn lăn quay ngủ.
Giờ thì tới lượt Văn tuy không đến nỗi ôm gối xuống sàn mà nằm yên như tượng với khoảng cách năm mươi phân chờ sáng. Lại vẫn cùng giường nhưng… mộng thì sao?
Tiếng máy lạnh đang đều đều ru ngủ chợt trở chứng kêu lên o…o… Trên trần, hai con thằn lằn mê mẩn bíu lưng nhau giật mình rớt xuống…

Đoàn Văn Khánh
29.11.2014