TIỄN BIỆT
ANH ĐINH CƯỜNG
ANH ĐINH CƯỜNG
Hoàng
Xuân Sơn
Chân dung Hoàng Xuân Sơn
dinhcuong
bàng hoàng xúc động hay tin
Thôi
Tới
kệ sách thứ 5 thì mắt
chiều
đã mỏi sương khuya đã trắng
chìm
hồm bướm đã mê vào đêm
tuyết
lú. Thế rồi đã trễ cái
hẹn
sang thăm anh cùng Song Thao
Hồ
Đình Nghiêm cái lạnh khắc nghiệt
mùa
đông bắc mỹ đã làm nhụt
khí
thế đường xa mắt mờ của
kẻ
muôn đời nhỡ hẹn đời là
những
cuộc hẹn lần lữa không cùng
cho
tới khi không còn hẹn được
nữa
thì luyến tiếc ngẩn ngơ ân
hận
đời đời xiêu hình đổ bóng
Thôi
bây giờ không còn ai viết
những
đoạn ghi những tự tình ân
cần
bè bạn những chương thời sự
gặp
gỡ trùng phùng của đến và
đi
của mất và còn của thương
và
nhớ thế rồi đã mất anh
thật
như bức tranh tự xóa nhòa
giữa
ngày đông tháng giá nghe vẫn
còn
đó “nụ cười phúc hậu giữa
thu vàng”
Elena Pucillo Trương Văn Dân
vô
vàn trân quý với tấm lòng
của
xiết bao bạn bè còn lại
Thôi
anh nhẹ nhàng ra đi nối
bước
cuộc lữ cùng bằng hữu thân
thương
đã rong chơi cõi ngoài đã
mở
đường chương dã ngoại về nơi
hội
tụ muôn đời của thăng ca
bất
tận sẽ không bao giờ hết
không
bao giờ chết biết ghi gì
thôi
đã hết rồi những đoạn ghi
Đinh
Cường, những trái su xanh ở Dran
những
hồn tranh cũ cưu mang
chiều
thương giọt nước vô vàn bến sông
tóc
đêm màu lạ vô cùng
Dran
sao lệ
ướt rừng Đơn Dương
đồi
xanh em gái má hường
lòng
xưa rẫy rú cũng dường chiêm bao
em. con sóc nhỏ nơi nào
giàn
su dẫy mướp cúi chào phong linh
ơi
con gió tạt vô hình
bờ
môi hoang thảo mắt tình nắng trong
nhớ
người hiên thuý nằm mong
sợi
tóc uyên vẽ suối lòng tựa như
Xanh
Đinh Cường
khảm
vô người
một
chút xanh
của
đất đá của miểng sành
lưu
ly
xanh
của trời vẽ tứ chi
xanh
đời áo não
vẽ
tì ni câm
tranh
hoang cư
vệt
thú cầm
này
thôi cọng cỏ
rừng
lâm thâm dài
vẽ
người
xuyên
một nhánh vai
vẽ
thơ lên đá
mệt
nhoài lô sơn
vẽ
sớm mai
hệ
giáo đường
bóng
chuông huyền mị
còn
gương soi nào
vẽ
con mắt gợn sóng
trào
giọtlệgiọtlệ
bào
hao
ảnh
chiều
Vẽ
vẻ
và nhạc Trịnh, những sợi vướng mầu
người. cù quan cửa lên
khung
lên
tranh vẽ giấy lên mầu vẽ mưa
vẽ
đăm đắm mắt thu hồ
vẽ
xanh xao vóc vẻ trầm trồ tay
vẽ
mơ màng một lối bay
nghiêng
chao của lá guộc gầy của chim
vẻ
thướt tha áo trời chìm
trùng-dương-cổ-lục-sao-đêm-nguyệt-rằm
vẽ
rất êm một phía nằm
vẽ
thêm mấy vẻ hoài âm nhớ đàn
Uy
quyền thơ tranh
làm thơ làm thơ chi li
làm thơ trống trải lầm lì hiến dâng
khỏa
lấp. màu
tay
hanh khô
trên
lưng cọ biếc
cơ
đồ lắng nghe
tranh
rù rì bãi
mây
che
rồi
cuộn gió lại
một
tờ uyên thâm
màu
phôi pha
dụ. huyết bầm
màu
xương trắng nhợt
lời
câm của huyền
chợt
đời sôi réo huyên thiên
[từ
lâu]
từ
rất lâu của uy quyền
phát
sinh
Từ
những đoạn ghi
hãy
đem nhau vào màu sắc
giọng
cười vũ ấm áp
như
ni na khúc dương cầm bay trong gió
những
đoạn ghi thần tình của cường
tôi
muốn chiêm ngưỡng những đoạn ghi
[
không bằng đôi mắt tọc mạch ]
mà
bằng gam màu của tranh sáng tối
những
đoạn ghi mời chào ý nghĩ. từng khúc
quanh
đời
trôi đi ngàn chuỗi hạt
những
viên lấp lánh
bằng
hữu lần tay đếm
chim
ngậm tràng vô ưu
lời
kinh sậm
thân
bằng. và những san sớt khôn nguôi
nơi
phập phồng âu lo
nơi
bình an niệm bồng quán thế
mười
phương lồng lộng
trắng
khiết mùa nhân văn
bộ
ria và chiếc gậy như tâm toại
lò
dò theo đóa trà hoa bồng bềnh nguyễn
những
giấc mơ
vàng
rực dã quỳ
mặt
trời. hoàng hôn
khe
vi tía
cực
chẳng không tánh về men của gió
nằm
giang biên
cốc
rượu sơn khề khà ban mai cọng cỏ
rêu
áo xanh mũ nồi
thức
viễn đà la
những
đoạn ghi của cường thả buông thiều
mà
tranh vẫn đắm từng tích tắc
[
sống lại từng giả thiết ]
ngoài
đời rất thực
ôi
hoàng. những hoàng
đóa
quỳnh nằm xa phương
đừng
than thở mưa vẫn chìm trong sóng
nơi
ửng hồng
của
rạng kinh thiên
Vong
lục
người
về
hấp
một vì sao
đầu
hôm chín rụng
dưới
hào vu vi
bởi
vì cây cũng biết đi
người
không muốn tặng
nỗi
nghi hoặc rừng
chùng
chình
viếng
một đời riêng
trời
khuya thức sớm
nghe
miền lục vong
Di
sản
giờ
thần tình những đoạn ghi
không
còn ai chép giữa trì kéo nhau
bạn
bè ơi triệu sắc màu
mà
nay sắc chủ nằm sâu cuối trời
vẽ
lên mây một nụ cười
một
giọt lệ. một cơ ngơi trùng trùng
hoàng xuân sơn
sáu giờ bốn mươi bảy