Tuesday, June 21, 2016

231. LÊ VĂN THIỆN Truyện ngắn KHÔNG KHÓC


Ảnh minh họa • Nguồn: mylovelylife88.wordpress.com


Chiều hôm trước, lúc chạng vạng, ông Cho được một anh xích lô trẻ – bạn đồng nghiệp – chở về nhà. Ông say nhừ, nằm bất động, trông chẳng khác gì một cái xác.
Bà Cho ra đứng giữa sân gào to lên, như bố cáo cùng lối xóm. Bà trách cứ, nguyền rủa chồng bằng những lời nặng nề nhất. Bà nói ông là giống ăn hại, gánh nặng của vợ con, là người không đầu óc, có mắt như mù; là món nợ to bà mắc từ kiếp trước, nay bà phải trả… Những nhà xung quanh đã chán ngán, không ai buồn nghe. Vì dạo gần đây ông Cho thường say sưa, và bà vợ cứ tru tréo, chửi bới chồng như chiếc máy loại hảo hạng mở hết cỡ.
Chiều hôm sau, vào khoảng 3 giờ, chiếc xe trắng của bệnh viện quận chở ông Cho về tận nhà. Ông đã chết. Ông bị một chiếc ô-tô tung phải ở Ngã Sáu, khi đang đạp xích lô.
Người ta khiêng ông Cho vào nhà. Hàng xóm chạy ùa đến xem. Lũ con ông Cho, bảy đứa, lăn ra khóc vang trời. Bà Cho thất đảm, mặt trắng chạch, chạy ra chạy vào quáng quàng, nhưng bà không khóc được.
Lúc 9 giờ tối, bà con tới phúng điếu đã về hết, bà Thúc đến. Bà là bạn tri kỷ của bà Cho, nhưng trong cái ngày đặc biệt này bà cũng khoác cho mình bộ dạng trịnh trọng, trông có vẻ ngồ ngộ, buồn cười. Sau khi thắp nhang, vái lạy trước bàn thờ, bà đến ngồi cạnh bà Cho.
– Đột ngột quá!
– Không ngờ! – Bà Cho đáp, như tiếng thở dài.
Nhìn quanh quất khắp nhà, bà Thúc hỏi:
– Bọn nhỏ thế nào?
– Tụi nó không còn hơi sức để khóc.
Muốn xua đuổi sự yên lặng khó chịu, bà Thúc kể những chuyện thường ngày ở chợ, nơi bà buôn bán. Nhưng, không giống những lần khác, giờ bà nói nhỏ, tránh pha trò cười cợt. Bà Cho nghe chăm chú, nhưng không hỏi, không bình phẩm.
– Có người nói tôi vô tâm, dửng dưng trước cái chết này, chị thấy lạ không?
– Vì sao? – Bà Thúc hỏi.
– Cũng tại tôi cả… tôi không có một giọt nước mắt.
Bà Thúc gật đầu.
– Hiểu rồi. Chị trầm tĩnh, chắc gan, có gì sai?… Nếu nhìn vào đôi mắt khô rồi bảo chị không thương anh ấy là cạn cợt.
– Có bà còn nói lớn cho tôi nghe: sao đứng trơ ra thế, khóc lên một tiếng xem nào!
Bà Thúc xua tay:
– Trăm người trăm ý, họ nói mặc họ… Sống lâu thì thấy, lắm bà khóc như mưa, như lụt nhưng chỉ vài tháng sau đã cặp bồ mới!… Ngó tờ giấy bao bên ngoài khi đánh giá đồ vật thì chẳng đúng đâu.
– Tôi chẳng biết trời phật định đoạt thế nào. Không thấy một dấu hiệu, dù nhỏ, báo trước sự bất hạnh… Hơn hai mươi năm sống chung… còn chuyện vợ chồng va chạm, xích mích làm sao tránh khỏi.
– Gần đây tánh tình ảnh ra sao?
– Bình thường, lắm lúc còn vui vẻ, đùa giỡn nữa… Mới tối hôm kia anh ấy nói: lâu rồi mình chưa thăm tiệm bò vò viên chợ Xóm Chiếu, thứ bảy này cả nhà phải đi ăn mới được, không thì thằng Xiều nó buồn… Xiều là anh Tàu bán bò vò viên. Mấy năm trước, lúc có tiền, tối thứ bảy nào chúng tôi cũng ăn món ấy… Nhớ tới đó là tôi nghẹn, có điều, chẳng hiểu sao nước mắt vẫn… không chịu chảy ra!
*
Bốn ngày sau khi ông Cho được an táng, có một người khách lạ đến thăm bà Cho. Anh tên Sáng, lái xe lam, nhà ở quận 5. Anh chính là kẻ đã chở ông Cho đến bệnh viện, hôm ông gặp nạn. Sau khi tự giới thiệu và nói mục đích đến thăm, Sáng nói:
“Anh Cho bị xe đụng ngay trước mũi tôi. Tôi bốc anh lên xe chở đi cấp cứu tức khắc. Nhưng vết thương quá nặng, máu ra dầm dề… Khi đến bệnh viện, anh nói với tôi: “Tôi mệt quá, không biết sẽ thế nào. Nếu tôi không qua được thì nhờ anh vui lòng giúp cho việc này: gần hai năm nay tôi có để dành được một số tiền, theo cách trẻ con bỏ tiền vào heo đất, cả nhà không ai biết. Tôi muốn dành cho mọi người một cú ngạc nhiên. Tiền được cất giấu ở phía sau bức ảnh cầu Tràng Tiền treo trên cửa sổ… Anh biểu vợ tôi hãy lấy số tiền ấy để mua một chiếc kính lão loại tốt. Đó là thứ bà ấy mơ ước nhiều năm nay. Và mua một cái đồng hồ Nhật cho con Thu, con gái lớn của tôi. Đó là món nó ước muốn từ lâu”.
Xong, anh cho tôi biết địa chỉ. Anh quằn quại, có vẻ đau đớn lắm. Anh thở dốc, và tự vuốt ngực mình lia lịa, trông rất dễ sợ. Chỉ vài phút sau anh lịm đi, rồi mất”.
Bà Cho mang ghế đẩu đến bên bức ảnh lấy tiền, một gói tiền khá lớn. Bà mở to mắt nhìn những tờ giấy bạc. Bà nghe sống lưng ớn lạnh như có một dòng điện nhẹ vừa chuyền vào. Mắt bà mờ đi. Rồi một cảm giác ứ nghẹn dâng lên trong ngực bà, tựa như sửng sốt, tựa như choáng váng, tựa như nghẹn ngào. Nhưng chẳng hiểu sao, bà không khóc được ./.

Lê Văn Thiện
Nguồn: Blog DangTuanHoang – nơi lưu trữ tác phẩm của nhà văn Lê Văn Thiện