Wednesday, February 1, 2017

266. PHẠM CAO HOÀNG Quê người, một phận người


PHẠM CAO HOÀNG
Quê người, một phận người


Trương Quang Mỹ - anh cả của Cúc Hoa



Anh Trương Quang Mỹ sinh năm 1952 tại Đà Lạt, là anh cả trong một gia đình có 8 anh chị em. Năm anh hai mươi tuổi, chiến tranh diễn ra ác liệt tại miền nam. Anh và hàng ngàn thanh niên khác lên đường nhập ngũ để chiến đấu bảo vệ miền nam tự do. Anh gia nhập binh chủng hải quân, đóng quân tại Sông Cầu thuộc tỉnh Phú Yên. Ngày Sài Gòn thất thủ 30.4.1975, đơn vị của anh di tản khỏi Việt Nam và chỉ một thời gian ngắn sau đó anh sang định cư tại Mỹ. Anh thuộc trong số những người Việt Nam đầu tiên đến Mỹ sau khi chiến tranh kết thúc. Lúc ấy anh mới ngoài hai mươi tuổi. Anh được một phụ nữ  người Mỹ tốt bụng nhận đỡ đầu và đưa anh về sống ở thành phố Bellingham, thuộc tiểu bang Washington. Người phụ nữ đó - anh gọi là Bà Mom - nay cũng đã qua đời nhưng anh vẫn được Charlene - con gái của Bà Mom - tiếp tục giúp đỡ cho đến ngày anh từ giã cõi đời hôm 19 tháng 1 năm 2017.  Có thể nói gia đình Bà Mom là gia đình thứ hai của anh.



Bà Charlene - Ảnh PCH - Bellingham (WA), 23.1.2017


Trở lại những ngày đầu ở Mỹ, một mình một thân nơi xứ lạ quê người, anh bôn ba qua nhiều tiểu bang, làm bất cứ việc để kiếm sống, để có tiền gửi về giúp bố mẹ và các em ở Việt Nam. Có thời gian anh làm trong nông trại nuôi gà, công việc hàng ngày là đi lượm trứng gà và lương được trả theo số giờ làm trong ngày. Thời gian khổ cực nhất của anh là thời anh làm nghề đánh bắt cá ở Alaska, nơi đó mỗi năm anh cùng đoàn tàu đánh cá lênh đênh ngoài biển khơi nhiều tháng để mưu sinh trong cái lạnh cắt da cắt thịt nhiều khi dưới không độ C. Sau gần 10 năm ở Alaska, anh trở về Bellingham làm việc trong các xưởng cưa cho đến ngày anh qua đời. Tính ra từ ngày anh rời ghế nhà trường cho đến ngày anh trở về với cát bụi, anh làm việc không ngừng; chỉ đến khi anh trút hơi thở cuối cùng thì đôi tay anh mới dừng lại, đôi chân anh mới khuỵu xuống. Làm việc nhiều như vậy nhưng suốt đời anh chẳng có gì cho riêng mình. Sự hy sinh của anh dành cho cha mẹ và các em là vô bờ bến. Anh có mặt trên cõi đời này là để lo cho cha mẹ và các em. Công lao lớn nhất của anh là đã bảo lãnh cha mẹ, các em, các cháu đưa sang Mỹ định cư tổng cộng gần 20 người. Đây quả là một điều kỳ diệu không phải ai cũng làm được. Anh  thật thà, chơn chất, sống một cuộc đời đạm bạc, vô tư, không phiền hà ai. Anh yêu Đà Lạt và tiếng hát Christophe. Thời trẻ anh là một thanh niên đẹp trai, mê hội họa và âm nhạc và chọn cuộc sống độc thân  Đời người ai cũng trải qua sinh, lão, bệnh, tử nhưng anh thì chỉ có sinh và tử, không qua giai đoạn lão và bệnh. Một đồng nghiệp kể lại, “Anh đang đứng trước chiếc máy cưa, một người nào đó gọi anh, anh quay lại rồi bỗng nhiên gục xuống. Chúng tôi gọi 911 đưa anh vào bệnh viện nhưng hơi thở không còn. Hình như anh bị nhồi máu cơ tim. Anh ra đi bất ngờ nhưng vô cùng nhẹ nhàng. Có mấy ai được ra đi một cách nhẹ nhàng như anh! “

Mọi người ngỡ ngàng trước sự ra đi đột ngột của anh. Không ai nghĩ là anh ra đi sớm như vậy. Anh Trương Quang Mỹ ơi, giá như chúng tôi có một phép mầu, chúng tôi sẽ làm cho anh sống lại. Nhưng chúng tôi chẳng làm được gì, chỉ biết cầu nguyện cho linh hồn anh sớm  yên nghỉ nơi cõi vĩnh hằng.

Cũng đành thôi. Quê người, một phận người.

Anh đã sống một cuộc đời rất đẹp. Anh là một trong những nhân vật tuyệt vời trong câu chuyện về những người Vit tha phương lưu lạc nơi xứ người sau ngày chiến tranh kết thúc.

Vĩnh biệt anh.
Nhớ và thương anh!

Phạm Cao Hoàng
Seattle, 21.1.2017