Friday, April 7, 2017

274. VĂN HỌC MIỀN NAM 1954-1975: HOÀNG LỘC - Sưu tầm, biên soạn và giới thiệu: HUỲNH ÁI TÔNG


VĂN HỌC MIỀN NAM 1954-1975

Sưu tầm, biên soạn và giới thiệu:
HUỲNH ÁI TÔNG
____________________________________________

HOÀNG LỘC

(1943-…)


Phác thảo chân dung Hoàng Lộc – dinhcuong, 2011



Nhà thơ Hoàng Lộc sinh năm 1943 (Quý Mùi) tại Thăng Bình, lớn lên ở Hội An, Quảng Nam.

Năm 1960 có bài thơ đầu tiên đăng trên Văn Nghệ Tiền Phong, sau đó có thơ đăng trên tạp chí Bách Khoa năm 1961, tiếp theo có thơ trên các báo Sàigòn và hải ngoại.

Sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa.

Năm 1970, được Trung Tâm Văn Bút Việt Nam trao tặng giải thưởng về thi ca.

Sau 30 tháng 4 năm 1975 đi học tập cải tạo, sau này định cư tại thành phố Memphis, tiểu bang Tennessee, Hoa Kỳ.

Tác phẩm:

- Thơ Học Trò (1965)
- Trái Tim Còn Lại (1971)
- Qua Mấy Trời Sương Mưa (1999)
- Cho Dẫu Phù Vân (Hội Nhà Văn, 2012)


Trích thơ:


tháng bảy nhớ tháng bảy âm

bay bay mưa cũng ra đường
loanh quanh
tháng bảy xá tội vong nhân
vô cùng nhớ mẹ
mẹ ta là mẹ hiền
thì cần gì theo bước Mục Kiền Liên

xe chạy như tên
ta với vệ đường
lũ chim quen trên cây to
ướt mèm tiếng gọi

tháng bảy ngưu lang
mỗi năm đều khóc
một thời em với ta
tháng nào mà chẳng mưa ngâu
cả con đường quen
gặp hoài rét mướt
yêu em vô cùng khổ nhọc
cho đến cuối đời anh

tháng bảy
chưa là tháng bảy âm
mà mặt trời đã tắt


7-2012


thơ cuối năm

anh sống một nơi không gió mùa đông bắc
không còn nghe ai hỏi chuyện trăng tàn
chẳng bụi chuối sau hè bờ tre trước ngõ
tháng tận năm cùng trắng mắt đồng hương

dẫu chiếc xe đưa mười mấy chục dặm đường
anh cũng chưa ra khỏi vòng phố lạ
làm một người đi mà lòng kẻ ở
tờ lịch phiêu bồng chưng hửng mùa xuân

em bên quê anh bên trời đã lạc
lạc cõi nào nửa cuối phần tóc xanh
cánh dơi nhỏ bay qua đời khuya khoắt
vách đá hoa cương từng rớm lệ Ngũ Hành

có chiếc tượng hồn sau vuông cửa sổ
cứ thâu đêm nỗi nhớ gửi trong chiều
anh cuối năm ngỡ ngàng ly rượu gạo
rượu với người cùng nhẵn mặt đìu hiu

tình mãi buộc hiên sân mà thân hoài trôi nổi
để khi không chừng mỏi cái giang hồ
biết em hỏi giao thừa sao vầng trăng biệt xứ
rồi chong đèn chép lại những câu thơ ...

1995


di chúc

hãy giúp tim anh thêm máu cho đời
khi ngừng đập cõi đa tình oan nghiệt
tay mười ngón ăn năn đừng vuốt mắt
tóc sông dài hãy chảy hết sau lưng

đủ giân hờn để đủ thấy khoan dung
bởi khóc lóc chỉ rầy rà cố xứ
ví một chút tài hoa mà bất tử
hãy mỉm cười - như từng đã - về anh

lo toan chi về những cánh thư tình
có đốt cháy cũng không hề trắng sạch
nghìn trang giấy hoá ra là cổ tích
lâu lâu buồn giở lại đọc mà chơi

đã tới ngày phải yên ổn về xuôi
dẫu lá rớt gặp ngay dòng nước ngược
còn nhớ thuở cùng kề vai hạnh phúc
thì cong lưng đau đớn bớt cho giùm

tình thân nào bỏ lại với người dưng
dẫu bất nghĩa tính đâu lần thăm viếng
đừng nỡ ngó long đong từng kỷ niệm
sau quan tài cát bụi ấy - cần chi !

phố của em xin vừa phải sầu bi
bước thật chậm để khuây lòng rã mỏi
dừng một phút cũng quay đầu ngó lại
mái tình buồn trên mảnh đất chôn nhau

rồi tuỳ em - cứ chửi rủa vài câu ....


đêm hăm ba tháng chạp

em đưa ông táo lên trời
dặn ông
đừng quá bồi hồi về anh
trời kia vốn đức hiếu sinh
có khi khóc cả chuyện mình phù hư ?

anh đang mất sạch cơ đồ
phế vương là một ông-vua-chết-rồi ?
hoàng thành sắp sẵn đêm vui
cớ sao tiếng khóc tiếng cười
hợp
tan ?

em ơi trắng mắt thời gian
tìm đâu ra thuở tình nhân dại khờ
năm cùng tháng tận hay chưa ?
hoang mang tóc bạc
mơ hồ tóc xanh...



yêu không chịu nổi

có phải tình yêu cứ gấp lên
mỗi ngày lòng lại thấy nhiều thêm
lòng anh, có khác chi trang giấy
tình, vết dầu loang đủ bốn bên

em ạ, như mưa mấy bữa rày
bốn trời căng kín những tầng mây
trời không mưa - trời không chịu nổi
thì đó, tình anh cũng ứ đầy !

anh cũng yêu không chịu nổi rồi
nước nhiều, lửa lớn, cơm đang sôi
trào - xô bật nắp vung - hơi thoát
thì khéo, tình anh phải thế thôi !

em cách xa, anh chẳng được gần
cho anh tuôn bớt những lời thân
lòng anh nhỏ quá, không kham nổi
cả một trời yêu nặng quá chừng !


ngày Trở Lại Hội An

khi anh về trời phố cũ lên sương
đôi chút lạnh đôi chút sầu tháng chạp
vừa đủ mỏi đôi chân thằng lãng bạt
anh nghiêng vai ngó lại cuộc đời mình
áo bụi mù và tóc gió phai xanh
tay vẫn ngắn để trăm lần thua thiệt
phố thì nhỏ anh còn qua chưa hết
lại hoài công đi bắt mộng bên trời
khi nhớ ra mình đã tuổi ba mươi
ba mươi tuổi sao cứ hoài lỡ vận?

khi anh về buồn hơn loài mây trắng
nghĩ người xưa phú quí mới hồi hương
chuyện công danh như muối xát trong hồn
chưa áo gấm nên hoài hoài viễn xứ
anh sợ qua nhà từng bằng hữu cũ
sợ qua đường gặp những dáng tình xưa
kỷ niệm thì xa, xa quá - mơ hồ
chằng lẽ nhắc để làm nên yêu dấu?

khi anh về bé vừa lên mười sáu
rất dịu dàng nhưng rất lạ đời anh
khi đưa tay gõ vội trái tim mình
nghe sai lỡ như một lần dâu bể
anh đã già rồi hồn khô ý trễ
tương lai mù trên mấy ngọn sầu đông
yêu vô vàn cũng rớt giọt tình không!

khi anh về bất ngờ anh biết khóc
qua hiên nhà người, bé vào lớp học
bé đâu hay thành phố đó lên sương
là khi anh cúi xuống một đời buồn ...

1972
(Trong tập Qua Mấy Trời Sương Mưa)

Nguyễn Vy Khanh Viết về thơ Hoàng Lộc:

Hoàng Lộc, nhà thơ điềm đạm, vụ phẩm hơn lượng, khi viết về nhân sinh cũng như tình yêu, có bề sâu tư duy, đồng thời có kỹ thuật, chữ dùng đặc biệt, thơ vừa có hồn vừa có âm điệu riêng.Hoàng Lộc đã thành công đưa người thưởng thức nghệ thuật vào thế giới riêng của ông. Điểm khác đáng nói ở nhà thơ xứ Quảng là ông đã thành công đem thời đại đầy gió bụi, tai ương vào thi ca, thơ ông có sự sống vì lẽ đó! - Hoàng Lộc cái bất biến là tâm hồn á đông, dân tộc nhưng hiện đại - tâm hồn của con người hôm naỵ Có sống sót sau một cuộc chiến tàn bạo như cuộc chiến vừa xảy ra trên đất nước mới cảm nhận được trọn vẹn tình ý của nhà thơ, tâm hồn và những nẻo khuất của bản ngã. Phải đọc thơ Hoàng Lộc với kinh nghiệm hạnh phúc và đau khổ, đam mê và khủng hoảng của mỗi người.

Huỳnh Ái Tông
sưu tầm, biên soạn và giới thiệu

Tài liệu tham khảo: 
- Hoàng Lộc Blog: thotinhhoangloc.wordpress.com