MÙA TÔM
Nguyễn Âu Hồng
Mùa tôm năm nay tuy chỉ mới bắt đầu nhưng đã đem một sức sống khác thường đến với những người làm tàu cào ở Port Isabel và những vùng phụ cận: giá sản phẩm tăng, giá xăng dầu giảm thấp nhất sau mười năm.
Vào
Đại Mùa, chỉ mấy chuyến biển mà nợ nần dan díu bấy lâu, từ nợ ngân hàng đến nợ
tư, đều thanh toán sạch sẽ; lẻ tẻ có người còn đóng bảo hiểm tàu và trả tiền
mortgage (tiền nhà) cho cả năm.
Vào
Đại Mùa, Port Isabel còn là điểm hẹn của nhiều con tàu từ New Orleans, Baton
Rouge, Pensacola, Tampa… Những con tàu này đánh tôm ngoài khơi đảo Padre
Island, tiện thể vào Port Isabel để cân tôm và nhận tiếp tế cùng những dịch vụ bến
bãi hậu cần khác, góp phần làm cho sản lượng của cảng tăng cao và thêm nhộn nhịp.
Đây cũng là dịp để anh em người Việt làm nghề cào tôm ở hai đầu đông và tây của
vịnh Mexico có dịp gặp nhau, chưa quen biết thành quen biết, quen biết rồi thì
càng thêm thân.
Tuy
vậy, cảnh nhộn nhịp ở bến cảng và các khu dịch vụ bến bãi, hậu cần thua xa cảnh
nhộn nhịp ở các khu vui chơi giải trí. Không phải ở ngay trung tâm Port Isabel
đâu, ở các thành phố phụ cận, xa ánh đèn pin của cảnh sát một chút, “vương
pháp” lỏng lẻo một chút. Ở những nơi này, vào Đại Mùa, vừa tắt nắng mặt trời là
“chị em ta” túa ra như bướm đêm, lượn quanh các girly bars còn dày hơn hải âu
lượn quanh tàu cào những khi lên lưới.
Vào
Đại Mùa năm nay Ký Lê đón tiếp hai người khách: một quen được mời, một lạ không
mời mà đến. Khách quen ghé chơi rồi đi, khách lạ đuổi không chịu đi.
Khách
quen là Mức Trần, chủ tàu vịnh ở Baton Rouge, cập cảng Port Isabel với tư cách
vãng lai. Kể từ đầu Đại Mùa, Mức Trần đã đi ba chuyến biển. Chuyến đầu cho tàu
cập cảng Galveston, một công hai chuyện, vừa cân tôm – làm hậu cần vừa thăm và
cho ông anh vợ ít tôm cá. Chuyến thứ hai, tiếp tục lần theo dấu tôm đi về phía
tây, cập cảng Corpus Christi, cũng vậy, bù khú với bạn bè cùng quê. Tính đến
chuyến thứ ba này, Mức Trần xa nhà đã gần một tháng. Tàu cập cảng, hai thủy thủ
có gia đình mua vé máy bay về thăm nhà, số thủy thủ độc thân ở lại. Tắt mặt trời,
thủy thủ đi đường thủy thủ, còn Mức Trần thì từ trưa đã về nhà Ký Lê ở Bayview
bày tiệc nhậu.
Hay
tin tàu Mức Trần cập cảng Port Isabel, bạn bè trong vùng và bà con đồng hương Cửa
Bé -Nha Trang ở Brownsville cách Bayview hai mươi miles cũng kéo đến nhà Ký Lê.
Biết dân làm biển thích nhậu các món trên bờ nên anh em đóng góp người thì cu đất,
người thịt heo rừng, thịt dê giả cầy… Họ uống rượu mạnh, chữa lửa bằng bia.
Tiệc
tan, ngủ một giấc ngắn, thức dậy thấy Ký Lê còn dọn dẹp, Mức Trần nói:
“Không
chịu cưới vợ, sống một mình lui cui, cực không?”
“Em
nào cũng đến rồi đi, tao biết làm sao bây giờ?”
“Ở
miệt này Mễ lậu thiếu cha gì, sao mày không quơ đại một em nào đó? Đừng cầu
toàn, miễn sao sạch sẽ, cao ráo là được rồi.”
“Đàn
bà Mễ ư? Biết họ có chịu ưng mình không, biết họ có chung thủy không? Tiện đây
nói thiệt, bệnh vô sinh của tao là do dòng nước quá nóng. Nó giết chết nòng nọc
và làm cho bạn tình nóng rát không chịu nổi.”
“Sao
mày không đi khám? Mày có bảo hiểm mà!”
“Khám
chữa mấy năm nay, có ăn thua gì đâu!”
“Y
học hiện đại của Mỹ mà cũng chịu bó tay sao?”
“Bó
tay. Các bác sĩ nói vô sinh đàn ông do nhiều nguyên nhân, một số chữa được, một
số không. Vô sinh do dòng nước quá nóng thuộc loại không chữa được.”
“Thôi
thì đành chấp nhận không có con, nhưng phải có một người đậu gạo nấu cơm chung
sớm hôm hủ hỉ chứ?”
“Số
phận buộc như vậy, chịu vậy, tao còn biết làm sao? Cũng may không đến nỗi trơ
trụi một mình vì quanh tao còn có bà con, bạn bè, những người luôn thăm hỏi,
quan tâm.”
Mức
Trần muốn uống nữa nhưng trong nhà hết rượu, gần nửa đêm các cửa hàng liquor đều
đã đóng cửa. Hai người rủ nhau đến một khu “giải trí” tiện đường nhất vừa uống
vừa “rửa mắt”. Mức Trần không quen uống rượu không đồ nhắm nên sau vài ly, mua
nguyên một chai đem về. (Giá cao hơn ở cửa hàng là đương nhiên).
Nhà
Ký Lê là một cái mobile home đặt trong một khu rừng sồi heo hút muỗi mòng,
nhưng là địa điểm họp mặt ăn nhậu của nhiều anh em người Việt. Khi hai người về,
gặp một chiếc xe đang quay đầu ra. Lại là bạn đồng hương, xuống ca lúc nửa đêm
nhưng thay vì về nhà lại muốn gặp Mức Trần để cụng ly.
Khi
người khách “chịu chơi không chịu nổi” này vào nhà, lại xuất hiện một kiều nữ
da trắng, tóc vàng, mắt xanh, đi sát sau lưng.
Ký
Lê càm ràm:
“Nửa
đêm nửa hôm mày ghé uống với anh Năm ly rượu là đủ rồi, còn kéo theo cái
trailer này làm gì?”
“Anh
nói trailer nào?”
Ký
Lê đưa tay về hướng kiều nữ, bấy giờ Được Võ – người đến muộn, mới biết có cô
gái đi theo sau lưng.
Anh
ta bị bất ngờ:
“A!
Chào cô! Mà này, cô từ đâu tới đây? Tôi có mời cô đâu?”
Cô
gái lách qua khỏi Được Võ đến bên Mức Trần:
“Anh
không mời. Anh này mời”.
Mức
Trần bị một phen xửng lửng:
“Tôi
mời cô? Cô có nhìn nhầm tôi với ai không?”
Cô
gái lách qua khỏi Mức Trần đến bên Ký Lê:
“Anh
không mời. Anh này mời. Lúc nãy anh có mời em, đúng không?”
Ký
Lê bình tĩnh hơn, nói:
“Đúng
rồi, mời cô ngồi. Dù cô là hồn ma bóng quế ngoài rừng sồi Bayview đêm hôm lạnh
lẽo vào xin tá túc hay cô là mỹ nhân ngư vừa từ dưới hồ Laguna Madre bò lên thì
cũng mời cô ngồi, cùng uống ly rượu cho vui.”
Với
mái tóc vàng buông từng lọn óng ả xuống vai, cái nhìn xa vắng, đôi môi tím nhạt
mơ hồ, thần sắc lơ láo, cô gái lách mình di chuyển giữa ba người đàn ông, lẹ
làng mà không chạm vào một ai, không là hồn ma bóng quế thì là gì? Rồi khi nghe
Ký Lê mời ngồi, cô vừa bước tới bàn ăn vừa cởi chiếc áo khoác ngoài, bày ra đôi
vai trắng hồng và một phần ngực căng cứng, cả ngực và vai đều lạnh ướt, thì
trông cô có cái vẻ hoang dã rờn rợn của mỹ nhân ngư! Thêm nữa, từ người cô gái,
một mùi xạ hương liêu trai tỏa ra, trong đêm hôm khuya khoắt, có sức mê hoặc
như bùa mê cháo lú, một sức mê hoặc không cách gì cưỡng nổi!
“Em
tên là Marina Jescica. Em đến từ Cancun, Mexico. Hân hạnh được gặp các anh. Em
sẽ hầu rượu mà không cần tiền típ.”
Sáng
đó, đi ăn phở xong, hỏi Marina ở đâu để đưa về thì cô nói không có chỗ để về và
xin được tá túc tại nhà Ký Lê ít hôm. Không cho cô lên xe thì cô nài nỉ, đôi mắt
đẹp ứa lệ. Té ra, đêm qua khi Ký Lê và Mức Trần vào bar mua rượu,
Marina đã leo lên nằm gọn ở băng sau, hiện giờ túi xách của cô vẫn còn ở dưới gầm
cầu thang nhà anh. Đành phải cho cô theo về rồi hạ hồi phân giải. Về nhà, đang
uống cà phê thì nhận tin chị Thu, vợ Mức Trần, báo sẽ có mặt tại phi trường BRO
(Brownsville International Airport) vào lúc 11:30, chuyến bay Alaska 1124. Tin
này làm Mức Trần quýnh lên. Dễ hiểu thôi – sự xuất hiện của Marina trong nhà Ký
Lê. Tình ngay lý gian! Rõ rành rành là xa vợ, dẫn gái về nhà bạn, lại là gái
tóc vàng mắt xanh, quá lắm rồi!
Ký
Lê cũng quýnh quíu. Marina không có người bà con thân thích hay người bạn quen
nào trong vùng, mà đem cô đi gửi nhà ai cũng không tiện, cuối cùng đành đem cô
đi giấu dưới hầm tàu. Tàu Ký Lê là “tàu hồ” tức tàu nhỏ, trên tàu chỉ có một
cái bục gần buồng lái bỏ nệm lên làm giường ngủ và một cái bục dưới gầm, trải
chiếu. Ký Lê giấu Marina dưới tấm ván có trải chiếu này. Rồi thấy để Marina ngủ
trên tấm chiếu dơ nhớp không đành, anh đi mua nệm, mền gối mới, chuyển xuống
cho cô.
Cũng
như những lần ghé thăm trước, chị Thu không thuê khách sạn mà cùng chồng ở lại
nhà Ký Lê. Vợ chồng Mức Trần cũng chẳng cần phải thuê xe, Ký Lê giao cho họ chiếc
Honda bốn chỗ để đi lại ra bến tàu (khu tàu vịnh), còn anh dùng chiếc truck cũ
chở đồ tiếp tế cho Marina (khu tàu hồ). Cũng may mà hai khu cách xa nhau nên
không sợ bị dòm ngó. Chị Thu lưu lại hai hôm. Chị đi rồi, hai người đàn ông mới
thở phào nhẹ nhõm. Thiệt là một phen hú vía!
Hôm
sau tàu Mức Trần cũng nhổ neo ra đi, riêng Marina cứ một mực xin được trú lại,
đuổi đi là bệu bạo, đôi mắt đẹp ứa lệ.
Toàn
Bayview và những vùng phụ cận không ai biết Ký Lê có chứa chấp một cô gái tóc
vàng mắt xanh trong nhà. Kể cả Được Võ, người đến muộn, cũng cứ tưởng cô gái tiếp
rượu anh ta chỉ nghịch ngợm trong đêm tàn, để kiếm tiền típ từ hai chủ tàu, rồi
biến đi ngay khi trời sáng. Cuối tuần bạn bè đến nhà Ký Lê ăn nhậu cũng không
ai thấy có dấu hiệu gì khác lạ vì trưa thứ bảy nào anh cũng chở Marina ra giấu
dưới hầm tàu. Tiện đây nói thêm, nhà Ký Lê được chọn làm điểm hẹn nhờ vị trí nằm
heo hút trong rừng sồi, ăn nhậu ca hát không ảnh hưởng hàng xóm, chủ nhà sống độc
thân, không sợ vợ con mè nheo, bãi đậu xe rộng tha hồ.
Chứa
chấp Marina trong nhà, bất tiện trong sinh hoạt, cản trở việc làm ăn. Đó là
chưa nói, biết đâu cô ta là tội phạm trốn lệnh truy nã, hoặc đang có âm mưu gì?
Sao cô không nhờ chính đồng bào mình, nhờ cộng đồng Hispanic, vốn chiếm hơn nửa
dân cư trong vùng, giúp đỡ mà chui đại vào xe rồi ở lì trong nhà một người Á
Đông? Đuổi đi không đành, cho nương náu không xong!
Ký
Lê đem những “thắc mắc” này nói cho Marina nghe, phân giải thiệt hơn, bấy giờ
cô mới nói:
“Em
không phải là tội phạm mà là nạn nhân của bọn tội phạm. Nhưng trước khi kể câu
chuyện, cho em hỏi anh một câu, được không?”
“Cứ
tự nhiên.”
“Em
hỏi thật, các anh có phải là đồng tính gay tay ba không?”
“Gay
tay ba nghĩa là gì?”
“Em
cũng không rõ lắm. Đại khái là ba người đồng tính tập thể thay vì hai như thông
thường.”
“Trời
đất! Từ đâu mà cô có ý nghĩ đó, có câu hỏi đó?”
“Dễ
hiểu thôi! Theo kinh nghiệm của bản thân em thì đàn ông uống rượu mà có gái đẹp
lả lơi hầu mời thường người nào cũng ngả ngớn hoặc hôn hít nựng nịu hoặc vuốt
ve sờ mó, thậm chí có người còn lôi vô phòng đòi sex. Đàng này, mấy anh cứ tỉnh
queo, khiến em lấy làm lạ!”
“Bọn
tôi tưởng cô là bóng ma kiểu như gái Liêu Trai bên nước Tàu.”
“Bóng
ma? Anh khéo đùa. Mà này, em hỏi riêng anh một câu, được không?”
“Chỉ
có tôi và cô, hai người, riêng chung gì. Cứ tự nhiên.”
“Nếu
không đồng tính thì anh có bị bất lực không?
“Sao
cô hỏi vậy?”
“Dễ
hiểu thôi. Lửa gần rơm lâu ngày mà chẳng bén thì chỉ có thể là rơm mục, rơm gà
nuốt dây thun, rơm bất lực? Ai đời trai đơn gái chiếc sống chung một nhà cả
tháng mà không cọ quẹt? Hơn nữa, gái chiếc này thuộc loại trẻ trung xinh đẹp.”
“Chính
vì Marina trẻ trung xinh đẹp và hồn nhiên nên tôi không dám sàm sỡ.”
“Anh
chưa trả lời câu hỏi của em. Anh không bị bất lực thực chứ?”
“Tôi
không bị bất lực, nhưng tôi ngưỡng mộ vẻ đẹp tươi tắn hồn nhiên của cô.”
Đó
chỉ là một cách nói. Làm sao chỉ qua trao đổi sơ sài mà một cô gái trẻ ở Bắc Mỹ
có thể hiểu được nếp phong hóa đã ăn sâu vào sinh hoạt của một người Á Đông?
Cũng theo nếp phong hóa Á Đông tế nhị này, Ký Lê vừa trả lời vừa tỏ tình, nhưng
lời tỏ tình kín đáo đến mức Marina không hề nhận ra tín hiệu. Hay cô ta giả vờ?
“Tuy
bề ngoài còn giữ được vẻ đẹp tươi trẻ, nhưng sự hồn nhiên thì đã không còn. Để
rồi em kể chuyện đời em, anh sẽ rõ…”
Vừa
lúc đó có khách đến, Marina phải lánh vào phòng, chốt cửa. Vị khách này ở xa
nhưng lại đến sớm, từ San Antonio lái xe gần bốn tiếng xuống chơi cuối tuần với
bạn cựu.
Lợi
dụng lúc vị khách (anh Tâm) đi tắm, Ký Lê chở Marina ra bến tàu. (Ban ngày cô
phải quấn mền nằm băng sau). Đêm nay cô phải ngủ ngoài tàu một mình.
Nửa
đêm khi bạn nhậu đã về hết, Ký Lê vừa tắm xong thì nhận được điện thoại của
Marina nói thằng Victor làm bậy. Tới nơi mới biết thằng nhỏ giúp việc giở trò
dâm ô, “tấn công tình dục”. Nó đè Marina đòi sex. Nó giựt phăng váy ngủ,
xé rách quần lót, hai tay như hai gọng thép ôm siết người cô, dùng cặp giò cũng
cứng như hai gọng thép khóa đôi chân cô. Nó đã mười chín tuổi nhưng thân hình
thấp nhỏ, đen đúa. Thường ngày nó hiền như cục đất. Chẳng ngờ tướng học
trò mà cặp giò ăn cướp. Nhưng nó hùng hùng hổ hổ mà quên mất đối tượng nó tấn
công không phải là nai tơ. Marina nói với nó, “Victor này, làm như vậy không
đúng cách đâu. Chuẩn bị làm tình người ta hôn nhau và mơn trớn vuốt ve chớ
không xé váy, xé quần lót rồi đè mạnh như Victor.” Nghe vậy nó lơi tay, lơi
chân. Marina vừa hôn vừa vuốt ve nó, ”Phải thế này nè, Victor”. Nó sung sướng gục
đầu, cạ má vào cặp vú căng cứng. Marina làm bộ âu yếm, cho nó bú bình sữa, xoa
đầu, vuốt vai rồi đi lần xuống. Nó thuộc loại nhỏ dây to củ. Củ của
nó cứng như đá. Khi cô nắm lấy bóp nhè nhẹ, Victor rên ư ử như chó con. Cô
nhích xuống dưới một chút nữa, nắm trọn bộ tinh hoàn, nắm thật chặt rồi kéo mạnh.
Victor kêu rú lên. Marina nói, chậm và rành rõ từng tiếng, “Victor này, hứa với
chị là từ nay không hỗn láo với chị, không tấn công tình dục bất cứ ai, hứa
đi?” Victor đau quá líu cả lưỡi, “Dạ, em hứa. Chị nhẹ tay một chút, em đau
quá”. “Không xin lỗi chị sao? Phải lặp lại đầy đủ câu chị vừa nói”. “Dạ, em xin
lỗi chị. Em hứa từ nay không hỗn láo với chị, không tấn công tình dục bất cứ
ai”. “Giỏi lắm. Cái iPhone chị để dưới gối, lấy bấm số anh Ký cho chị nói chuyện.”
Khi
Ký Lê tới nơi, mở banh cửa, bật đèn sáng lên Marina mới buông tay. Victor mặt
tái mét, mồ hôi đầm đìa ướt cả áo, ướt cả tóc, nằm co quắp, run lẩy bẩy. Marina
quấn chiếc mền mỏng bước lên cầu cảng để hai thầy trò dưới tàu. Chặp sau Ký Lê
dìu Victor lên. Thằng bé đi lom khom nhưng lại nói tự lái xe về được.
Ký
Lê đành chở Marina về nhà để cô còn tắm rửa thay áo xống. Hai giờ sáng, Tâm đã
ngủ, đỡ phải giải thích.
Hôm
sau và mấy hôm sau nữa Victor không đi làm, Ký Lê đến nhà trọ tìm mới hay thằng
bé đã dọn đi. Anh nhờ một “đàn anh” Hispanic kiếm cho một người phụ việc mới.
Trong lúc chờ đợi, Marina xin được lên tàu làm việc. Cô nói, quê cô cũng làm biển.
Cô biết lựa tôm, vá lưới. Thảo nào bấy nay cô cứ bảo Ký Lê đem cá về cho cô xẻ
phơi, bỏ chợ kiếm thêm thu nhập. Mà thật, Maria lựa tôm lẹ hơn Victor, còn vá
lưới thì đến cả Ký Lê cũng chào thua.
Nghề
đánh tôm bằng lưới kéo phía sau tàu miền Trung gọi là giã hoặc giã cào, miền
Nam gọi là cào hoặc lưới cào, là nghề “cày đáy” nên ngoài tôm, thượng vàng hạ
cám các loại thủy sản sống dưới đáy biển, như cua ghẹ, cá bơn, cá lưỡi trâu, cá
phèn, cá đổng, cá ốp, cá đù, catfish… đều bị hốt hết vào lưới. Khi lên lưới,
thuyền trưởng hay thợ phụ đổ tất cả cái mớ hỗn tạp này xuống sàn tàu để người
phụ việc lựa tôm bỏ riêng, cá bỏ riêng. Những con cá không đủ cỡ (size) bị buộc
phải lùa xuống biển, theo luật là để cho chúng tiếp tục lớn và sinh sản, nhưng
kỳ thực, một trăm con được trả lại biển, chỉ có năm bảy con sống sót. Hải âu và
các loại chim biển lượn quanh tàu dày đặc, cá vừa hất ra khỏi sàn, chim đã bay
tới xớt ngay giữa khoảng không. Thảng hoặc có con nào rơi được xuống nước cũng
khó thoát vì cá heo bơi hàng đàn, săn mồi rất lẹ làng. Chim bồ nông (pelican)
to lớn thì đáp xuống boong tàu, trông chậm chạp vậy chớ ngó qua ngó lại, mổ mấy
con cá thân tròn không nằm trong đống hỗn tạp mà văng ra ngoài rìa, xóc nuốt hồi
nào không hay; đã vậy trước khi bay đi còn mổ thêm mấy con cá nữa chứa vào bìu,
kể cả những con catfish to bằng bắp tay, làm cho cái bìu phồng căng lên như cái
bong bóng. Có một con bồ nông cồ, không biết làm gì đến trễ, cứ lạch bạch theo
sau lưng Marina, cô quay lại định ôm nó thì nó lùi tránh, quay lưng nó lại đi
theo. Biết nó muốn xin ăn, cô mở bao quăng ra mấy con cá đù, nó xóc nuốt xong
không chịu bay đi, ra trước mũi tàu, quặp cái mỏ vừa to vừa dài xuống cổ, đứng
chờ giác lưới mới.
Cái
cách Marina lựa tôm có hơi khác với cách thông thường và có phần nào nhanh hơn.
Giác lưới nào cá nhiều thì cô lựa tôm, giác lưới nào tôm nhiều thì cô lựa cá:
lùa cá hất xuống biển còn tôm hốt vô giỏ, động tác nhanh gọn, chính xác. Cô mặc
quần áo lao động, tóc quấn gọn gàng, đội chiếc mũ rộng vành kéo xuống che mặt,
nhìn lướt qua chẳng ai biết đó là một tấm nhan sắc rực rỡ, mê đắm lòng người.
Trong
mấy ngày Marina đi theo tàu lựa tôm, về nhà phụ nấu nướng dọn dẹp, Ký Lê thấy sự
có mặt của cô không còn cản trở hay bất tiện nữa. Ngược lai, có cô qua lại các
phòng, không khí trong nhà trở nên ấm cúng tình gia đình và anh thấy lòng mình ấm
áp, hạnh phúc, cái cảm giác mới lạ chưa từng được biết qua bao giờ.
Không
thể cứ giấu giếm mãi, Ký Lê dự định khi có người phụ việc thì cho Marina ở nhà
và giới thiệu cô với bạn bè, nói rõ quan hệ trong sáng giữa hai người, ai hiểu
sao mặc lòng.
Nhưng
bọn tội phạm không cho Ký Lê có cơ hội làm việc đó.
Một
buổi chiều, khi Ký Lê đi chợ về thì không còn tìm thấy Marina trong nhà. Đồ đạc
của cô hầu như còn nguyên, cô ta chỉ cầm theo cái bóp xách nhỏ. Anh biết có sự
chẳng lành. Hàng xóm ngoài đầu đường nói có hai chiếc SUV đã vào rồi lái ra thật
nhanh. Anh còn đang bối rối chưa biết phản ứng ra sao thì nhận điện thoại của một
người đàn ông nói tiếng Anh giọng Hispanic đòi tố cáo anh đã bắt cóc và hãm hiếp
Marina. Hắn nói đã thử DNA và đã lấy giấy chứng thương, những vết bầm lớp cũ, lớp
mới trên ngực, trên vế non của Marina chứng tỏ cô ta đã bị tấn công tình dục
nhiều lần.
“Tôi
không bắt cóc cũng không hãm hiếp Marina. Cô ấy sẽ làm chứng là tôi vô tội.”
“Cô
ấy chẳng những không làm chứng mà còn tố cáo Kyle Vietnamese là con quỷ râu
xanh đội lốt chủ tàu hiền lương.
Chúng tôi đã quay video.”
“Anh
muốn gì, cứ nói thẳng ra đi?”
“Bình
tĩnh nào, bé con! Để coi quan tòa của Texas sẽ xử tội bắt cóc gái tơ nhốt trong
nhà cả tháng trời để liên tục hãm hiếp là bao nhiêu năm tù? Rồi tội nhốt dưới hầm
tàu để tiếp tục hãm hiếp là bao nhiêu năm tù nữa? Chơi sang thật, lót ổ để hãm
hiếp mà cũng nệm mới gối mới. Đây là bằng chứng cho thấy việc nhốt nạn nhân dưới
hầm tàu là có âm mưu, chúng tôi đã quay video, bé con không chạy tội được đâu?
Này, Kyle Vietnamese, hãy xem mấy đoạn video này để biết tội ác mà bé con đã
gây ra.”
Bọn
tội phạm dựng cảnh Marina tố cáo một người Việt Nam tên là Ky Le, mà chúng gọi
là Kyle Vietnamese, như Victor vẫn thường gọi, đã bắt cóc cô ta nhốt trong nhà
và dưới hầm tàu để liên tục hãm hiếp. Đó là hình ảnh một Marina tả tơi đến thê
thảm. Rồi hình quay cận cảnh những vết bầm trên ngực, trên vai, trên vế của cô.
Ký Lê nhìn và biết ngay vết bầm cũ là do Victor gây ra, còn những vết bầm mới
là do chúng tự tạo. Chưa rõ Marina là nạn nhân hay có cùng âm mưu, nhưng nhìn
hình ảnh tấm nhan sắc mà anh từng ngưỡng mộ bị hành hạ đến bầm dập, Ký Lê thấy
lòng đau như muối xát.
Anh
nhắm mắt, như muốn quên đi hình ảnh vừa hiện lên màn hình iPhone. Anh nói, giọng
run run:
“Tôi
đã nói, anh muốn gì? Đừng vòng vo, nói thẳng ra đi?”
“Bình
tĩnh nào, bé con! Trong trường hợp này thì một phong bì đặt vào một điểm hẹn
nào đó có thể coi là giải pháp hợp lý nhất, đúng không?”
“Một
phong bì? Anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Coi
thử bao nhiêu tiền là đủ để xóa cái án hai mươi năm tù nhỉ? Kyle Vietnamese
nghĩ xem bao nhiêu?”
“Bao
nhiêu nói đi?”
“Hai
chục ngàn được không? Hay là hào phóng một chút, ba chục ngàn đô-la?”
“Ba
chục ngàn đô-la Mỹ?”
“Đúng.
Ba chục ngàn.”
“Ký
check được không?”
“Tiền
mặt”
“Ban
đêm làm sao rút tiền mặt?”
“Tôi
không nói bây giờ. Ngày mai Kyle Vietnamese đi rút tiền mặt đem đến chỗ đó… chỗ
đó. OK? Chúc ngủ ngon.”
“Đối
xử tử tế với Marina. Cô ta là đồng bào của anh. Chúc ngủ ngon.”
Ký
Lê đi tắm. Vắng Marina không khí trong nhà lạnh lẽo làm anh bỗng muốn bật khóc.
Và anh khóc thật, khóc không thành tiếng nhưng nước mắt cứ tuôn trào. Cả một đời
hẩm hiu: cha mất lúc còn nhỏ, mẹ đi thêm bước nữa, lúc còn tuổi trẻ không một
cô gái nào thực sự yêu thương, đến tuổi trung niên không một người đàn bà nào
chịu gắn bó. Vừa đây, một cô gái khác chủng tộc vừa chớm trở thành hình bóng
thân yêu cũng đã bị cướp mất. Không có Marina đi lại qua các phòng, không khí ấm
cúng tình gia đình nhanh chóng tan biến để chỉ còn là bào ảnh. Không, anh không
tin Marina có dính vào âm mưu. Anh không tin một cô gái xuất thân con nhà lao động,
biết vá lưới, lựa tôm, làm việc gì cũng gọn gàng vén khéo lại là kẻ phản phúc
đi vu cáo người đã cho mình nương náu. Linh tính cho anh biết Marina chỉ là nạn
nhân. Một cô gái người Hispanic nhưng da trắng, tóc vàng mắt xanh, cô ta lại sở
hữu một thân hình cân đối đến mẫu mực và một khuôn mặt diễm kiều, lại bơ vơ giữa
dòng đời thì rất dễ là mục tiêu tấn công xâm hại của đủ loại nghi can.
Marina
không có mặt trong nhà nhưng hình bóng cô tràn ngập trong trí tưởng của Ký Lê.
Từ mái tóc vàng buông từng lọn óng ả xuống vai, cái nhìn xa vắng, đôi môi tím
nhạt mơ hồ, thần sắc lơ láo của lần đầu xuất hiện đến cái vẻ bệu bạo cùng đôi mắt
đẹp ứa lệ; từ đôi vai trần và một phần ngực căng cứng vừa hấp dẫn vừa rờn rợn
liêu trai đến cái vẻ xộc xệch ở bến tàu… tất cả đều hiện lên rõ nét. Nhưng hình
ảnh Marina rách nát khi bị Victor làm bậy không tả tơi thê thảm như hình ảnh của
cô trong mấy đoạn video mà bọn bắt cóc dựng lên rồi chuyển qua iPhone. Những
hình ảnh này làm Ký Lê đau xé đến tận tim gan. Giờ đây, bình tâm lại, anh tin
cách tuyệt đối là Marina vô tội. Marina nhất định là một người hiền lương và
trong sáng như vẻ đẹp tươi tắn hồn nhiên của cô.
Ký
Lê đang ngủ thì điện thoại reo. Anh mừng “hết lớn” khi nghe giọng nói của
Marina. Cô cho biết cuộc điện đàm được giám sát và thu âm nên cô chỉ báo tin là
cô bình an và hiện đang ở đồn cảnh sát khu vực Nam thành phố San Antonio. Cả bọn
nghi can đã bị bắt kể cả thằng nhóc Victor. Cô đã khai báo cho cảnh sát toàn bộ
kế hoạch của chúng.
…Bọn
bắt cóc buộc Marina phải ngụy tạo chứng cớ nhằm hù dọa Ký Lê để tống tiền,
nhưng cô từ chối. Cô không nỡ tâm vu cáo một người vừa tốt bụng vừa có nếp sống
lành mạnh như Ký Lê. Cô nói thẳng vào mặt bọn chúng: “Chúng mày lầm rồi, Kyle
Vietnamese là một người tốt. Ông ta không hề bắt cóc và hãm hiếp ai”. Nghe
Marina nói vậy, chúng đánh cô không nương tay. Có điều khó hiểu là chúng nó
đánh thẳng tay, cố gây thương tích để ngụy tạo chứng cứ, vậy mà Marina chẳng thấy
đau. Thằng đầu đảng vừa đánh vừa cuồng bạo đè cô xuống định cưỡng hiếp. Bọn
chúng có tất cả sáu tên, tính cả Victor là bảy. Nếu cứ tiếp tục từ chối, sợ
không kham nổi nên cuối cùng, tương kế tựu kế, cô đồng ý hợp tác. Chúng lục
trong túi xách của cô thấy hai ngàn đô-la, mừng quá, rút ra mấy trăm nói mượn
mai trả, sai Victor đi mua rượu và gà chiên về ăn nhậu. Khi chúng say ngủ,
Marina vào restroom đi tiểu và gọi 911. (Thật ra Marina không dễ dàng thoát khỏi
bọn bắt cóc nếu không có sự giúp đỡ của Lori DeRemer – nhưng chuyện này sẽ nói
sau). Gọi 911 thì Marina sẽ bị trục xuất nhưng cô không muốn phản bội Ký Lê,
người đã đùm bọc cô hơn tháng nay.
Ký
Lê nộp đơn từ sáng sớm nhưng mãi đến 10:40 am mới gặp được Marina. Anh hỏi ý kiến
Marina để nhờ luật sư làm thủ tục xin bảo lãnh cô ra khỏi nhà giam, sau đó tìm
cách hợp thức hóa tình trạng cư trú cho cô. Marina cảm động, không bệu bạo mà
đôi mắt đẹp vẫn cứ ứa lệ.
Ngay
chiều hôm đó Marina được thả. Ký Lê mời cô đi ăn, nhưng cô nói không đói và muốn
về căn nhà giữa rừng sồi để được tắm rửa nghỉ ngơi trong cảm giác an bình bên cạnh
một người đàn ông khác chủng tộc nhưng đầy tin cậy.
Trước
khi đôi bên ký tên vào các giấy tờ, tưởng cũng cần hiểu background tức lý lịch
trích ngang của nhau, tiện thể mỗi người tự giãi bày cho rõ những khúc mắc của
đời mình.
Marina
kể trước:
“
Em tên Marina Jescica, sinh ra ở Honduras, lớn lên ở Mexico, từng là nhân viên
của một khách sạn năm sao ở khu du lịch nổi tiếng của bán đảo Cancun. Trong lúc
phục vụ những bàn ăn sang trọng, em gặp một ông khách vừa hào hoa phong nhã vừa
mạnh tay cho tiền típ. Hai năm liền, mùa hè nào em cũng chạy bàn cho ổng nên
cũng coi như khách quen, có chút tình thân. Mùa hè năm đầu, ổng tặng em một
chai nước hoa Chanel kèm một bộ đồ trang điểm. Mùa hè vừa rồi ổng lại hào hiệp
tặng em một sợi dây chuyền vàng. Em đeo được mấy ngày, thấy mấy nhỏ đồng nghiệp
có vẻ ganh tỵ nên đem bán được tám trăm đô-la Mỹ, có tiền cho má dưỡng già. Ông
khách nói để rồi ổng mua cho sợi khác. Ổng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình, chồng
con rồi hứa sẽ giúp em có một việc làm tốt hơn, thu nhập cao hơn. Ổng nói, một
cô gái trẻ có hình thể cao ráo hấp dẫn, có khuôn mặt đẹp mê hồn như em nếu được
nâng đỡ có thể trở thành ngôi sao điện ảnh hoặc siêu mẫu hoặc ít ra là một việc
làm nhàn nhã ở phòng lễ tân, cớ sao lại phải chạy bàn vất vả? Ổng nói gì gì nữa
nhiều lắm, mở ra chân trời xán lạn, hứa hẹn một cuộc sống giàu sang, danh vọng.
Thế là em xách gói đi theo. Ổng lái xe suốt một ngày đến Mexico city, thuê một
phòng cao cấp trong khách sạn xa hoa. Tắm rửa, ăn tối xong ổng đưa em đi mua một
bộ váy dạ hội rồi cùng nhau đi nhảy. Em thấy những người giàu họ sống thật sung
sướng, ăn toàn sơn hào hải vị, uống toàn rượu đắt tiền. Trong ba ngày ở khách sạn,
bằng sự dịu dàng ổng chiếm đoạt em và nhiều lần đưa em vào cơn mê hoan lạc. Ổng
tên là Jimmy. Có thể nói Jimmy là một siêu nhân về tình dục. Em biết mùi trai từ
năm mười bảy tuổi, đến năm mười chín tuổi, đã đôi lần lót ổ sống với bạn trai
như vợ chồng, nhưng trong chuyện ái ân, chưa thấy ai say mê cuồng nhiệt như
Jimmy.
Sáng
ngày thứ tư, Jimmy biểu em mặc quần áo gọn gàng, xếp tư trang vào một cái ba-lô
để chiều mát vượt biên giới. Ổng nói, chỉ có ở Mỹ em mới có cơ hội đổi đời,
vươn lên. Jimmy đưa em đến một vùng hẻo lánh sát biên giới Mỹ, giao cho một người
có vũ trang đang sống trong một căn hầm đào sâu xuống lòng đất. Người này lại dẫn
em đến một căn hầm khác có kê một cái giường sắt kiểu giường bố nhà binh, biểu
nghỉ khỏe nửa đêm lên đường rồi biến vào bóng chiều tà. Chặp sau hắn quay lại
đem theo mấy cuốn Tacos, mấy chai nước suối và một chai rượu. Hắn uống rượu rồi
giở trò dâm ô. Cá nằm trên thớt, đành phải chiều thôi! Xong việc hắn vừa ăn
Taco vừa khen em đẹp. Tưởng chỉ có tên đó, nào dè hắn vừa đi khuất, nhìn ra hướng
cửa hầm lại thấy xuất hiện một tên khác, lù lù dưới ánh trăng non. Tên này cũng
xách theo Tacos, nước suối và rượu. Cũng lại uống rượu rồi giở trò dâm ô. Xong
việc lại ăn, khen thân thể em hấp dẫn. Rồi một tên khác, và lại thêm một tên khác
nữa. Cứ tên này đi khuất, là có liền một tên khác lù lù hiện ra. Khi em đã đuối
sức và tên thứ chín thứ mười gì không nhớ, lờ mờ xuất hiện, em biết đời mình thế
là hết. Đàng nào cũng chết, nhưng em không đành lòng chết trần truồng dưới bụng
một người đàn ông xa lạ nên vịn vách hầm lê bước tới cửa rồi bò lên bậc cấp lăn
mình ra ngoài. Đúng ra, lúc ấy người em như đã mềm bấy không ngồi dậy nổi nhưng
bỗng đâu trong ánh sáng nhợt nhạt của ngọn đèn cắm trại treo ở góc căn hầm, xuất
hiện một cô gái da trắng tóc đen, tự xưng tên Lori DeRemer. Cô ta giúp em mặc
quần áo rồi dìu em ra cửa. Em cứ lăn, cứ bò lết trong cỏ trong cây gai rồi ngất
xỉu hồi nào không hay.
Tỉnh
dậy mở mắt nhìn, biết mình bị bắt trở lại, em chán nản chỉ muốn chết quách cho
xong. Toàn thân em ê ẩm, tay nhấc lên không nổi. Thấy em muốn ngồi dậy, tên cầm
súng ngồi gác ở cửa hầm bước vô nói: “Cô cần gì tôi lấy cho, uống chút nước
nghe?” Hắn nói rồi đưa em chai nước. “Cảm ơn anh.” Em cầm lấy uống mấy ngụm. Hắn
nói: “Đêm qua tôi tìm thấy cô nằm ngất ngoài rừng. Tưởng cô bị rắn cắn chết rồi
nhưng may không sao. Rừng này nhiều rắn đuôi chuông lắm.” Hắn quay ra cửa quan
sát một chặp lại quay vô: “Đây là căn hầm của tôi. Tối qua lúc tôi đi vắng, bọn
thằng Murillo đưa cô ra đây làm bậy, cô sợ quá bò ra ngoài rừng trốn phải
không?”. Em nói: “Tôi thà bị rắn cắn chết còn hơn!”. Hắn không nói gì nữa, quay
ra biến đi đâu không rõ. Hắn tên Dannio. Em lưu lại căn hầm của Dannio bốn ngày
bốn đêm. Đêm nào ở căn hầm đó em cũng thấy Lori DeRemer xuất hiện khi mờ khi tỏ.
Đêm cuối cùng Lori nói với em: “Chiều mai chị đi rồi. Dù sao chị cũng may mắn
hơn em, không bị bọn Murillo hãm hiếp đến chết. Hãy nhớ cầu nguyện cho em. Lori
DeRemer này luôn ở bên chị.” Đến ngày thứ năm Dannio hỏi: “Cô có thể đi bộ một
giờ trong rừng và một giờ trong đường hầm không?” Em nói: “Đi được”. Thế là tối
đó Dannio, Murillo và đồng bọn đưa em và hai mươi người nữa vượt biên qua đất Mỹ.
Từ dưới đường hầm chui lên, mọi người tự tìm chỗ nằm trên các kệ bỏ trống của một
nhà kho, chờ sáng.
Ông
Jimmy đón em trên một chiếc xe Ford 250. Có lẽ Dannio đã báo tình hình nên ổng
chẳng hỏi han gì. Đến một thị trấn nhỏ cách biên giới ba giờ lái xe, ổng đưa em
đến một Motel gần xa lộ I-10. Ổng móc túi bỏ lên giường hơn một trăm tiền lẻ, dặn
ăn uống gì nhờ nhân viên Motel đi mua, đừng đi đâu ra khỏi khuôn viên. Đêm đó ổng
không quay lại. Jimmy đã trở mặt, cư xử lạnh lùng, cách biệt, thật khác xa với
Jimmy say mê cuồng nhiệt từng hôn không sót một chỗ nào trên cơ thể em. Cũng
đành nhắm mắt đưa chân! Em đã từng bầm dập chết đi sống lại, thì chuyện ông
Jimmy trở mặt, có đáng gì.
Mấy
ngày sau Jimmy trở lại, chở em đi xuyên bang đến Nevada, vào một khu phố ngoại
vi Las Vegas bán em cho một nhà chứa. Em dùng chữ “bán” để hiểu Jimmy là một
tay buôn người. Mụ tú bà nói rõ đã mua em giá ba chục ngàn đô-la. Với số tiền
đó em phải làm không công trong sáu tháng. Mụ đưa ra đủ thứ quy định buộc em phải
tuân theo, răn đe nếu vi phạm sẽ bị gia hạn thời gian phục dịch hoặc sẽ bị tù.
Nếu em bỏ trốn, mụ sẽ trừ tiền ông Jimmy vào chuyến buôn sau. Mụ nói, một cô
gái bỏ trốn bị bắt lại sẽ là hàng loại hai, chỉ có những nhà chứa rẻ tiền mua lại
với giá rẻ mạt để tiếp những khách hạng bét và bị nhốt ở đó cho đến tàn đời. Ở
đây, phục dịch có thời hạn và tuy không được trả công nhưng em được hưởng toàn
bộ tiền típ – nếu là tiền mặt và một nửa tiền típ – nếu khách cà thẻ. Mụ chủ
nói: “Bao nhiêu đó đủ cho cô nuôi năm-bảy gia đình nghèo khổ ở Mexico”. Mụ
không nói ngoa, vì sau đó tháng nào em cũng gởi về gia đình vài ngàn đô-la Mỹ.
Mụ còn nói, ân huệ này nhằm khuyến khích chị em không ngừng nâng cao chất lượng
phục vụ. Nghe đồn gái ở Las Vegas được chủ mua bảo hiểm y tế, được khám bệnh định
kỳ, thật chẳng sai. Em được đưa đi khám phụ khoa, thử máu, thử nước tiểu. Trong
lúc chờ kết quả xét nghiệm em chưa được phép tiếp khách mà chỉ học cho thuộc
các quy định, rồi học cách đi đứng, ăn nói, học trang điểm. (Vành ngoài bảy
chữ vành trong tám nghề – K).
Đến
cuối tháng thứ sáu, em được tự do, nhưng là di dân bất hợp pháp nên chẳng dám
đi đâu. Lớ mớ ra ngoài, tuy ở Mỹ không ai xét hỏi giấy tờ, nhưng nếu lộ ra là bị
trục xuất. Mụ chủ biết vậy nên chẳng cần gò bó, xuống ca em cứ thoải mái đi
chơi. Đã vậy, mụ còn cho em được miễn tiếp khách “ walk-in”, chỉ tiếp khách
quen có hẹn trước.
Một
hôm nhân đi xem xuất diễn có tiêu đề nâng cao cảm hứng tình dục và tôn
vinh vẻ đẹp hình thể phụ nữ của sân khấu Bally’s Las Vegas, em gặp một
thanh niên, cũng người Hispanic lai trắng như em. Anh ta cao ráo đẹp trai và có
sức quyến rũ không chịu nổi. Thấy em cứ nhìn trộm hoài nên anh ta đến làm quen.
Anh ta tên là Chicanio làm bartender ở Corpus Christi. Em như bị tiếng sét ái
tình, mới gặp mà sao mê Chicanio quá mức. Anh là đàn ông, lại là đàn ông Việt
Nam, anh không biết con gái Hispanic bọn em một khi đã mê trai là mê chết bỏ,
mê hết biết trời trăng mây nước, mê đến nỗi gió thổi tốc váy hồi nào không hay.
Vậy mới có chuyện bỏ cha bỏ mẹ cuốn gói theo trai. Vậy mới có chuyện em vội
vàng chào bà chủ cuốn gói theo Chicanio.
Em
mê Chicanio và rạo rực đến nỗi không thể chờ đợi về đến Texas, vừa lên đỉnh đèo
White Rocks I-15, em ra hiệu cho ảnh tấp xe vô lề, chạy vào giữa những vách đá,
kéo nhau ra băng sau mây mưa cho thỏa. Đừng tưởng đã làm gái thì cơ thể chai lỳ
không còn cảm hứng tình dục. Việc tiếp khách hàng ngày với việc gần gũi, chiếm
hữu người mình yêu là hoàn toàn khác nhau. Vì phải kiếm soát cảm giác để không
bị khách làng chơi lôi vào cơn mê hoan lạc nên nhiều đêm về lại phòng, em cứ nằm
trăn trở, khát khao đến cháy ruột cháy gan một mối tình và muốn được buông thả,
muốn được thỏa mãn dục tình với người mình yêu. Thế nên trận mây mưa đầu tiên với
Chicanio diễn ra cách cuồng nhiệt, dữ dội. Chiếm hữu nhau xong, ảnh đưa em về
nhà trọ ở Corpus Christi. Chúng em quyến luyến nhau như chim liền cánh, như cá
xuôi dòng; quấn quyện nhau như rắn trong mùa giao phối. Chicanio luôn miệng
khen em có nụ cười làm mê đắm lòng người và có vẻ đẹp hình thể phụ nữ còn hấp dẫn
hơn cả diễn viên được tôn vinh của sân khấu Las Vegas. Phần em, bên Chicanio,
em được sống lại những ngày thanh xuân đầy hoa mộng và tưởng chừng như mình đã
mở được cánh cửa vào thiên đường mơ ước. Em ngây ngất trong hoan lạc và đắm đuối
trong tình yêu đôi lứa.
Một
hôm em và Chicanio cùng xem phóng sự về tình hình biên giới USA-Mexico, thấy cảnh
một nhóm nghi can bắn chết đồng bọn để cướp ma túy rồi áp đảo khoảng mười cô
gái đi theo đường hầm xuyên biên giới sang đất Mỹ. Video còn quay cảnh một thiếu
nữ nằm sóng sượt ngoài rừng. Em nhận ra Murillo là một trong bốn người cầm súng
siết cò. Dannio và ông Jimmy là hai trong số sáu người bị bắn hạ. Jimmy lận
súng ngắn ở thắt lưng, Dannio và những người kia mang tiểu liên nhưng họ bị tấn
công bất ngờ không phản xạ kịp. Bọn Murillo vẫn sử dụng đường hầm trổ lên nhà
kho mà em đã từng đi. Xui xẻo cho bọn chúng, lực lượng an ninh và tuần tra biên
giới Mỹ đã phát hiện ra đường hầm dài mấy ngàn mét đào sâu dưới lòng đất, nên
đã phục kích tóm gọn. Sở dĩ có băng video cảnh bắn giết là nhờ một cô gái nạn
nhân đã bạo gan quay bằng iPhone. Người đưa tin nói, ‘nhóm vận chuyển ma túy
và buôn người’ đang bị giam giữ để điều tra. Em ngồi chết điếng. Chicanio tắt
T.V gọi em vào ngủ mà em không hay. Anh ấy thấy lạ dò hỏi và em đã dại dột kể hết
mọi chuyện. Em cạn nghĩ cứ kể hết ra rồi thì Chicanio sẽ rũ lòng thương xót,
nào dè anh ta nổi giận đùng đùng. Ảnh nói em là tên nói láo, là kẻ lừa đảo. Em
không nói láo, không lừa đảo. Dù vậy, Chicanio trẻ người non dạ em cho qua,
nhưng sao anh ta lại đi hối tiếc là đã trót yêu, trót sống hạnh phúc? Mới đây
thôi, ảnh đã hôn em từ đầu tới chân, nâng niu vuốt ve từng bộ phận trên cơ thể
em cách say đắm, thì sao sau đó lại hối tiếc? Ai lại đi hối tiếc về tình yêu, về
hạnh phúc mình vừa được hưởng? Cho dù em là một con điếm, nhưng em đã bỏ nhà chứa
để chạy theo tiếng gọi của tình yêu, sao ảnh không cho em cơ hội làm lại cuộc đời?
Sao cuộc đời không mở ra cho em một con đường sống? Em khát khao hạnh phúc lứa
đôi, khát khao mái ấm gia đình như chim khát khao bầu trời, như búp hoa khát
khao được nở. Tới cuối tháng này em vừa đủ hai mươi mốt tuổi. Lẽ nào mọi lối nẻo
của cuộc đời đều rào chặn trước một thiếu nữ còn trẻ như em? Lẽ nào một bến bờ
để mình nương náu mà cuộc đời cũng hẹp hòi?
Thần
tượng Chicanio của em sụp đổ tan tành. Anh ta làm em thất vọng đến mức đã thu dọn
đồ đạc ra đi ngay lập tức. Chicanio chở em đi mà không hỏi em muốn đi đâu, cứ
hướng I-100 South mà chạy. Thấy vậy em nhờ ảnh đưa em đến Port Isabel, khu
girly bars. Em nói đại như vậy vì đây là quê của cô bạn cùng phòng ở nhà chứa
Las Vegas. Tới nơi, Chicanio không nói gì. Em mở cửa xe nhưng không bước xuống
vội. Không hiểu sao trong giây phút ấy em lại thấy tội nghiệp cho Chicanio quá
nên nói: “Dù sao cũng cám ơn anh. Cám ơn anh đã sống cùng em một đoạn đời, và
đã đưa em đi một đoạn đường!”
Đoạn
cuối với thằng nhóc Victor và đám bắt cóc tống tiền thì anh đã biết. Nhưng anh
chưa biết là bằng cách nào mà em gọi được 911 mà chúng không hay để rồi cả bọn
bị tóm. Lúc bọn chúng đánh mà em không thấy đau thì em đã nghĩ tới Lori
DeRemer. Khi thằng đầu đảng vừa đánh vừa đè em xuống thì em gọi tên cổ và thầm vái,
“Lori DeRemer, em sống khôn thác thiêng! Bọn này đang buộc chị cùng chúng bày
mưu tống tiền anh Ky Le, em tìm cách giúp chị thoát khỏi khổ nạn này đi! Anh Ky
Le là người tốt đã cho chị tá túc bấy lâu nay, chị không muốn ảnh bị hại.” Em vừa
vái xong thì nghe tiếng Lori DeRemer nói thầm bên tai, “Em luôn bên chị. Chị bị
đánh mà không thấy đau là nhờ em đỡ cho đó. Chị cứ giả vờ thuận theo bọn chúng,
để từ từ em kiếm cách.” Trong câu chuyện của em, Lori DeRemer là cô gái da trắng
tóc đen đã bị bọn Murillo hãm hiếp đến chết ở biên giới, anh nhớ không? Cô ấy
nói là sẽ luôn bên em, quả không sai. Đêm đó, để cứu em, Lori hiện hình xúi thằng
Victor mua thật nhiều rượu, với sức quyến rũ ma quái, đã chuốc rượu làm chúng
nó say như chết, rồi dìu em vào toilet bảo em gọi 911. Em đã luôn cầu nguyện
cho cô ấy.
Em
đã dại dột kể hết cho Chicanio giờ lại kể cho anh. Tấm thẻ thường trú hợp pháp
tuy quan trọng nhưng sự thành thật còn quan trọng hơn, và nếu bị trục xuất em
cũng cam lòng. Cám ơn anh đã chịu khó lắng nghe.”
Marina
ngừng kể, uống một ngụm nước.
Ký
Lê thấy lòng mình tràn ngập niềm trắc ẩn, muốn bước đến ôm cô vào lòng, nhưng
thấy đôi bên chưa đủ tình thân mật, lại thôi. Anh nói:
“Tình
cảnh của em thật tội nghiệp nếu không nói là quá thương tâm.”
“Cảm
ơn anh! Giờ thì em muốn nghe câu chuyện của anh.”
Tới
lượt mình, Ký Lê ngập ngừng :
“Anh
tên Lê Văn Ký sinh năm 1981 tại một làng biển ngoại vi thành phố Nha Trang, Việt
Nam. Cha mất lúc còn đỏ hỏn, mẹ tái giá lúc ba tuổi. Năm 1988, bảy tuổi, đang học
lớp hai, anh được ông bác, là chủ tàu đánh cá, đưa gia đình đi vượt biên dẫn đi
theo. Sang Mỹ, bác anh tiếp tục làm nghề biển. Vì bị kẹt hai năm ở trại tỵ nạn
Philippines, sang Mỹ, chín tuổi anh mới vào lớp hai. Học hành lớ mớ nhắm không
tốt nghiệp nổi trung học nên năm mười bảy tuổi, anh bỏ học đi làm biển. Bác
cháu làm với nhau được hơn mười năm, đến năm 2009, ông bị đột tử. Ổng qua đời để
lại một gia sản không người thừa kế. Những năm 2008, 2009, 2010… nước Mỹ và cả
thế giới lâm vào cuộc khủng hoảng tài chánh-tín dụng song song với sự trì trệ của
thị trường bất động sản nên các anh các chị con ông bác không ai chịu tiếp nhận
(take over) ngôi nhà và con tàu. Các anh chị, gồm hai trai, hai gái, đều đã có
gia đình, đang sống và làm việc tại các thành phố lớn, không muốn về lại nơi hẻo
lánh này và cũng không muốn ôm nợ – nợ ngân hàng của con tàu và nợ mortgage của
ngôi nhà. Hơn nữa, ông bác chỉ mới mua khu bất động sản năm 2005, tiền mortgage
còn đến 26 năm nữa, nên nếu có “bỏ của chạy lấy người” cũng không có gì phải hối
tiếc. Còn về con tàu, vào thời điểm khủng hoảng đó, các chủ tàu ai cũng méo mặt
vì giá nhiên liệu và trang thiết bị chuyên ngành tăng vùn vụt mà giá tôm cứ đứng
yên, thử hỏi ai còn muốn đầu tư? Sở dĩ anh nhận con tàu vì ngân hàng cho anh
ghi nợ, chừng nào tình hình sáng sủa tính sau. Anh muốn nhận luôn ngôi nhà theo
kiểu đó, tức ở mà không phải trả tiền nhà hàng tháng, ở để bảo quản cho khỏi bị
xuống cấp, nhưng ngân hàng nói không có chính sách đó. Ngân hàng rao bán – cho
thuê. Phần anh, một thân một mình, ăn ngủ luôn trên tàu. Đến cuối năm 2011, vào
một ngày biển động, buồn quá lái xe đi lòng vòng không hiểu sao anh lại muốn đến
thăm ngôi nhà heo hút trong rừng sồi mà mình đã từng sống bốn năm. Tuy chỉ là
nhà tiền chế (mobile home) nhưng có đến ba gian ghép lại. Hơn nữa, anh và ông
bác đã bỏ ra nhiều công sức để nâng cấp như: sơn sửa, xây bồn đổ compose trồng
cây cảnh, đổ đất đá nới rộng bãi đậu xe, dọn cỏ, và nhất là đã cưa bỏ hàng chục
cây sồi quanh nhà để có đất làm vườn và cho được trống thoáng. Em thấy đó, cây
sồi ở đây không cao to thành đại thụ uy nghi mà chỉ thấp nhỏ, đi dưới đất thì đầu
bị vướng cành, lên nhà nhìn ra cửa sổ thì tầm nhìn vướng đọt. Gỗ sồi cứng kinh
khủng, một ngày làm phải thay hai-ba lưỡi cưa. Có lẽ vì đã bỏ nhiều công lao
nên mình nhớ. Hôm đó, anh bước xuống xe đứng ngẩn ngơ, cảnh tiêu điều làm anh
chạnh lòng. Anh bước lên bậc cấp, mở cửa lưới rồi bật người ra. Cửa khép không
kín nên rắn vào nằm lót ổ dưới sàn, còn bên trên muỗi bay dày như ong vỡ tổ. Em
đến vào mùa xuân nên không hiểu vì sao ở vùng này nhà nào cũng đóng lưới muỗi
kín hàng hiên. Vào mùa mưa, rừng sồi đọng nước, muỗi nhiều lắm. Mà muỗi hả, con
nào con nấy to như con ruồi xanh, chân cẳng dài lòng khòng, nó chích là thịt
sưng đỏ lên. Anh bật người giật lùi rồi chợt nảy ra ý định mua ngôi nhà, sửa
sang dọn vào ở, có chỗ thờ tổ tiên và thờ ông bác, chớ để hoang phế không đành.
Có lẽ nhờ ông bác phù hộ, anh mua ngôi nhà này với giá rẻ, mấy năm nay giá bất
động sản lên, coi như anh mua một lời một… Nãy giờ anh nói quanh co, bây giờ
anh xin vào điểm chính.”
Ký
Lê ngừng một chặp rồi bỗng nói thật lẹ:
“Dù
sao cũng cần cho em biết một sự thật là anh vô sinh.”
“Vô
sinh là sao?”
“Là
anh không có khả năng có con.”
Marina
còn trẻ quá chưa hiểu cuộc sống vợ chồng không có con rất dễ dẫn đến bế tắc nên
cô nói liền:
“Vô
sinh? Không có khả năng có con? Đâu có sao đâu!”
Ký
Lê nói chậm rãi và thật rõ, lặp đi lặp lại để cô từ từ hiểu ra vấn đề:
“Vô
sinh, không có khả năng có con là tuyệt tự là tiệt nòi đó, em biết không?”
“Em
không biết mấy chuyện đó, nhưng không có con thì có sao đâu. Anh nói rõ hơn được
không?”
“Các
xét nghiệm cho biết anh vô sinh vì dòng nước của anh quá nóng giết chết tinh
trùng. Chỉ cần làm cho dòng nước mát dịu thì mọi việc trở lại bình thường,
nhưng y học không làm được. Ngoài ra, vì dòng nước quá nóng nên trong ái ân,
người bạn tình chẳng những không có khoái cảm mà còn bị nóng rát khó chịu. Anh
đã từng có bạn gái, đã hai lần chung sống như vợ chồng với hai người đàn bà,
nhưng tất cả đều đã ra đi với một lời từ biệt giống nhau đến kỳ lạ: “Em đã từng
yêu anh và hết lòng vun đắp nhưng đã thất bại. Thành thật xin lỗi!”
“Tội
nghiệp anh quá. Anh xứng đáng được thương yêu!”
“Cảm
ơn em, nhưng để anh kết thúc. Bây giờ, em nghe cho rõ, suy nghĩ cho kỹ rồi mới
trả lời. Anh thu băng để giao cho luật sư. Ta bắt đầu: – Giữa hai chúng ta, Lê
Văn Ký và Marina Jescica, không ai lợi dụng tình thế để bức ép ai, đúng không?”
“Chính
xác.”
“Việc
em ký vào các giấy tờ này là hoàn toàn tự nguyện, kể cả hợp đồng hôn nhân không
phân chia tài sản, đúng không?”
“Chính
xác.”
“Marina
đã biết Lê Văn Ký vô sinh mà vẫn chấp nhận kết hôn, đúng không?”
“Đúng.”
Ký
Lê tắt máy. Marina hỏi:
“Cho
hỏi một câu ngoài lề được không?”
“Được.
Em cứ tự nhiên.”
“Đã
rõ cuộc đời bầm dập của em, anh có khinh em không?”
“Không,
không bao giờ!”
“Anh
có giận em không?”
“Không.
Không thương thì thôi sao lại giận!”
“Có
nghĩa là anh cho em nương náu, được tự do đi lại trong nhà và đi ra vườn hoa,
vườn rau?”
“Đương
nhiên.”
“Có
nghĩa là anh coi em như một thành viên trong gia đình?”
“Đúng
vậy.”
“Có
nghĩa là anh chấp nhận em?”
“Đừng
hỏi anh có chấp nhận em không, mà nên hỏi anh có còn ngưỡng mộ em không? Trải
qua bão tố dập vùi mà em vẫn lành lặn tươi nguyên cả thể chất lẫn tâm hồn thì
quả là một điều kỳ diệu. Em là thiên thần của trần gian khổ đau, một thiên thần
gần gũi với cuộc đời cát bụi.”
Ký
Lê còn muốn nói thêm đôi câu xưng tụng nữa, nhưng Marina đã bước tới ôm lấy
anh, dùng đôi môi đẹp như hoa nở, khóa miệng anh lại bằng một nụ hôn. Đây là nụ
hôn êm đềm thắm thiết nhất đối với Ký Lê, khiến anh nghĩ, mình bỏ công đi nửa
vòng trái đất thật không uổng phí chút nào.
Mùa
tôm năm nay tuy chưa kết thúc, nhưng mức thu hoạch và thực tể thu nhập đã làm mọi
người nức lòng phấn khởi. Trên bến, trên tàu, thuyền trưởng, thủy thủ, tài
công, tài xế, công nhân bốc dỡ – vận chuyển, bảo dưỡng tươi sống, chủ vựa mồi,
công nhân chế biến đông lạnh, nhân viên tiếp liệu, cung ứng, thợ máy, thợ hàn,
thợ vá lưới, nhân viên khách sạn, hướng dẫn viên, bếp trưởng, phụ bếp, tiếp
viên… bất kể người nào, bất kể lạ quen, gặp mặt là có lời chào, là có nụ cười.
Mười năm qua họ vẫn cười đấy, nhưng nụ cười chỉ nửa miệng và có phần héo hắt.
Giờ thì nụ cười của mọi người sao mà tươi roi rói, tươi như tôm vừa mới xổ khỏi
lưới.
Giá
xăng dầu vẫn ở mức thấp nhất sau mười năm.
Đại
Mùa thắng lợi!
Nhân
Đại Mùa thắng lợi, Phòng thương mại Port Isabel và quận hạt Cameron County đã
cùng các nhà tài trợ, các chủ tàu, các nhà tiêu thụ và các ngành liên quan tổ
chức lễ hội có tên là Shrimp Fiesta sớm hơn và rình rang hơn mọi năm. Bên cạnh
ý nghĩa tôn vinh và cầu phúc cho đội tàu (nhà), lễ hội còn nhằm thu hút tàu
vãng lai đem của nả của vịnh Mexico vào trút cho đầy các vựa tươi sống và các
kho đông lạnh của Port Isabel.
Bà
con và bạn bè tham dự lễ hội, ghé thăm nhà Ký Lê, nhìn cảnh gia đình anh ấm
cúng hạnh phúc, ai cũng nghĩ rằng anh vớ được của trên trời rớt xuống. Nghĩ như
thế cũng chẳng sao, nhưng có người cứ nhìn Marina chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt
sống rồi buột miệng, “bông hoa lài cắm bãi cứt trâu”. Một vài người, tuy nhận
xét khác một chút nhưng cũng chẳng có ý xây dựng, không bẻ bai “chồng góp vợ nhặt”
thì cũng biếm nhẻ “chồng ngày vợ bữa.” Thì ra, người ta tỏ lòng thương xót một
người sống lẻ loi nhưng lại ganh tỵ khi người đó có đôi lứa, có bạn gái trẻ đẹp.
Họ không nói trước mặt nhưng Ký Lê nhận biết. Marina cũng nhận biết. Cô cho rằng
Ký Lê xứng đáng được hưởng ơn mưa móc của Đất Trời, vì lòng nhân vô lượng và vì
những đóng góp lớn lao của anh với cuộc sống.
Ký
Lê dự định mãn mùa tôm mới làm đám cưới nhưng Marina muốn sớm được danh chính
ngôn thuận (danh phận), vì ngay cả cộng đồng Hispanic cũng nhìn cô như một gái
bao. Anh đi đặt nhà hàng Padre Rita Grill, rồi đi in thiệp cưới. Marina đã có
thẻ xanh, cô không chỉ được “tự do đi lại trong nhà, đi ra vườn hoa vườn rau”
như ao ước buổi đầu mà tự do đi khắp nước Mỹ, và còn hứa hẹn sau đám cưới sẽ
cùng Ký Lê về Việt Nam rồi về Mexico ra mắt họ hàng. Marina mua vé máy bay cho
cha mẹ và anh chị từ Cancun Mexico qua Mỹ làm đại diện nhà gái. Bên nhà trai có
các anh chị con ông bác Ký Lê và vợ chồng Mức Trần, Được Võ, Tâm… làm đại diện.
Giá
xăng dầu vẫn ở mức thấp nhất sau mười năm.
Cha
mẹ Marina đi dự đám cưới đem cho Ký Lê một món quà vô cùng quý giá: những con
đuông còn tươi sống, trắng nuột. Loại đuông này tìm thấy trong cổ hũ của một loại
chà là gai chỉ mọc ở rừng Honduras và Guatemala. Thổ dân dùng đuông như một thứ
thuốc Viagra. Trước đó, chúng được sấy khô và gởi qua đường bưu điện để Ký Lê
dùng thử. Anh dùng cầu may, qua mấy tháng chẳng ngờ dòng nước giảm độ nóng rát
rồi dần dần trở lại bình thường. Đám nòng nọc của anh chẳng những không bị chết
mà còn bơi lội thoải mái.
Mùa
tôm năm nay kết thúc thắng lợi cả về sản lượng lẫn thực tế thu nhập. Đây là thắng
lợi không chỉ riêng với dân tàu cào ở Port Isabel mà rộng lớn khắp vùng duyên hải
vịnh Mexico. Những đám mây u ám xuất hiện từ những năm đầu của thế kỷ, vần vũ
hơn một thập niên đã hoàn toàn bị đẩy lùi để chỉ còn là “bóng mây dĩ vãng”. Bầu
trời đã trong xanh, nắng ấm đã chan hòa.
Riêng
Ký Lê, ngoài thắng lợi chung, anh còn có thắng lợi riêng: Marina đã có tin vui.
Giá
xăng dầu vẫn giữ ở mức thấp nhất sau mười năm.
Nguyễn
Âu Hồng
2015
2015
(Trích từ tập truyện ngắn Lộc Trời, Nhà Xuất Bản SỐNG ấn hành – 2015).